Một lúc lâu sau, Tần Diệu mới hoàn hồn từ biểu cảm khiếp sợ cùng cực, cô ta vươn tay, ngay bây giờ khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp đã biến chất, bỗng chốc trở nên dữ tợn vô cùng.
“Mày là đồ biến thái! Tụi mày là đồ đồng tính luyến ái!!” Tần Diệu không tài nào biểu đạt hết sự phẫn nộ của mình, bởi vì chuyện mà cô ta không thể chấp nhận nhất đã xảy ra, không ngờ người tranh đoạt với mình, vậy mà là một thằng con trai!
Kỳ Ngôn nhíu mi, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại: “Đồng tính luyến ái thì sao? Chẳng lẽ Úc Không Cảnh phải chờ cô cả đời à?”
“Mày!” Tần Diệu thở hổn hển, cầm lấy ly cà phê trước mặt Kỳ Ngôn hung hăng ném ra ngoài, tức khắc, nhiều mảnh sứ nhỏ văng khắp nơi.
—— Đúng vậy, Úc Không Cảnh phải thích mình mới đúng! Nhưng lại bị cái thằng con trai giống hồ ly tinh này chiếm đoạt mất rồi!
Kỳ Ngôn khá bất ngờ nhưng không bực chút nào, cậu đi ra khỏi phòng bếp, đứng trước ô cửa sổ, đôi mắt hướng ra xa quan sát cả thành phố.
“Chúng ta đánh cược đi?” âm thanh Kỳ Ngôn trong trong nhàn nhạt: “Tôi cho cô cơ hội, để cô tự biến bản thân trở nên hấp dẫn, thu hút sự chú ý của anh ấy một lần nữa.”
“Không chơi chiêu gì cả.” Kỳ Ngôn cười: “Rất đơn giản, dùng sức quyến rũ hiện giờ của cô đi câu dẫn anh ấy, thử không?”
Sắc mặt Tần Diệu trắng nhợt, sức quyến rũ hiện giờ? Bây giờ cô ta còn sức quyến rũ gì nữa chứ? Hoa đã tàn, bướm đã bay rồi.
Kỳ Ngôn thấy trên mặt cô ta hiện lên vẻ không tự tin. Trong khoảnh khắc ấy thì âm thầm câu môi cười.
—— Con mồi cắn câu.
“Thời gian có hạn, để xem cô làm như thế nào thôi.”
Kỳ Ngôn dứt câu xong thì nhanh chóng rời đi, để lại một mình Tần Diệu đứng trước ô cửa sổ sát đất, thần sắc giống như con hề thất bại, dường như cô ta đã mất đi năng lực tấu hài để có thể khiến bản thân bật cười lại như ngày xưa, thứ chỉ còn sót lại là một nỗi buồn vô tận.
Kỳ Ngôn rời khỏi chung cư nhưng không về nhà, mà đến công ty tìm chị San.
“Cái gì? Cậu muốn tạm lui khỏi giới giải trí?!” chị San đập bàn cái rầm, sau đó dừng một chút, nhanh chóng đi tới cửa rồi khóa lại, xoay người nhìn Kỳ Ngôn, cô nhíu mày nói: “Cậu, nghĩ sao mà nghĩ kiểu này vậy hả? Nói tạm lui là tạm lui, sao chị nói rõ với người ta đây?”
Phải biết rằng bây giờ có rất nhiều tài nguyên đang xếp hàng chờ Kỳ Ngôn nhận kia kìa!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu không nói rõ ràng với chị, chị sẽ không đồng ý đâu!”
Kỳ Ngôn cười, nói: “Chị San, em chuẩn bị đi giải sầu, chỉ một mình mình thôi.”
Chị San cũng là người thông minh, lập tức nghe ra hàm ý trong lời Kỳ Ngôn nói. Nghĩ đến cảnh sáng nay thấy tin về Úc Không Cảnh ở chung cùng bạn gái, chị San mơ hồ biết chuyện gì rồi.
“…… Cậu thật sự quyết định như vậy?” Chị San nói: “Không Cảnh không giải thích gì với cậu sao?”
“Không, anh ấy có giải thích, hơn nữa em tin anh ấy.”
“Vậy tại sao cậu còn phải tạm lui?” Chị San tỏ vẻ khó hiểu, chẳng lẽ những người yêu nhau đều hành động theo kiểu vậy á hả?
Kỳ Ngôn cười một cách thần bí: “Chị San cũng đừng suy nghĩ nhiều. Tóm lại, tình hình hiện tại của em không nên nói cho bất cứ một ai nha.”
Cậu phải đợi, đến lúc Úc Không Cảnh đi tìm cậu.
Kỳ Ngôn nhanh chóng mua vé máy bay, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định đi nước Pháp.
Paris ở nước Pháp, thủ đô của tình yêu.
Sau khi dặn dò chị San một vài chuyện có thể nói hoặc không thể nói, Kỳ Ngôn vỗ mông xách balo, lên máy bay mà không có chút đắn đo suy nghĩ nào.
Úc Không Cảnh mở một cuộc họp báo với phóng viên đính chính việc mình đã dọn ra khỏi chung cư rồi, giờ người đang ở hiện tại chỉ là em gái thanh mai trúc mã của hắn mà thôi, hơn nữa phía bên phóng viên cũng tiến hành phân tích, tìm hiểu một số thông tin về Tần Diệu, có vẻ đối phương là người đã kết hôn lâu rồi, hơn nữa hiện tại còn chưa ly hôn.
Tin tức vừa được tung ra, rất nhiều truyền thông vì muốn giành được sự chú ý mà bắt đầu tìm kiếm tin khác đưa lên, giống như việc tẩy trắng Úc Không Cảnh cùng với một loạt công tác điều tra những nghi vấn về Tần Diệu. Tình hình lúc này, tiếng vang nghiêng về một phía, xem như hắn có thể buông lỏng cảnh giác được rồi.
Úc Không Cảnh trở lại chung cư, bắt đầu chứng kiến cảnh sứt đầu mẻ trán.
—— Cậu vợ nhỏ nhà hắn không thấy đâu cả!!
Úc Không Cảnh gọi điện thoại cho Kỳ Ngôn, đối phương không nhận. gọi điện cho trợ lý, thì trợ lý tỏ vẻ được cho nghỉ dài hạn nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Gọi chị San, đầu dây bên kia lúc nào cũng luôn có tiếng ồn ào, đều là không có thời gian cũng không nói thêm gì hết.
Cuối cùng, sau hai ngày không hiểu sao vì sao cậu vợ nhỏ bỏ đi, hắn đến công ty quản lý của Kỳ Ngôn, tìm được chị San.
“Chị San, chị cũng muốn giấu tôi?” Úc Không Cảnh đã bắt đầu phát điên rồi, mấy ngày nay nghỉ ngơi không xong, ngủ cũng không đủ giấc, quầng thâm và đôi mắt hắn đã nặng trĩu: “Chị San, xin chị hãy nói cho tôi, rốt cuộc Kỳ Ngôn đã đi đâu!”
Chị San nhẹ nhàng thở dài: “Cậu ấy cũng không nói với tôi mà. Chỉ nói xin nghỉ thôi, tôi cũng đã hỏi lý do, cậu nói xem cậu ấy không chịu nói cho tôi, thì tôi làm sao có cách khiến cậu ấy mở miệng được à?”
“Chị có thể không cho em ấy nghỉ mà!” Úc Không Cảnh nóng nảy: “Hoặc là ngay lúc ấy, chị gọi ngay cho tôi một tiếng.”
“Lúc ấy tôi nào có suy nghĩ nhiều như vậy chứ.” Chị San chớp chớp mắt: “Nhưng nghe trợ lý cậu ấy nói, hình như trước đó cậu ấy có đến căn hộ của cậu, có phải cái cô thanh mai trúc mã trước kia của cậu đã nói cái gì với cậu ấy rồi hay không? Cậu đi hỏi thử đi?”
Vừa dứt lời, Úc Không Cảnh lập tức đứng lên mở cửa mà đi mất.
Nhìn bóng dáng hắn biến mất ngay tức thì, chị San cười ha ha lên.
—— Trêu đùa người trẻ tuổi cũng thú vị lắm à nha!
Tần Diệu rất vui vẻ đối với việc Úc Không Cảnh chủ động tới đây, cô ta sửa sang lại dáng vẻ của mình, cố gắng để bản thân trông có sức sống mãnh liệt một xíu.
“Không Cảnh, sao anh đột nhiên……”
“Cô đã nói cái gì với em ấy?!”
Vốn dĩ cô ta định hàn huyên chút chuyện, còn chưa nói xong đã bị âm thanh lạnh lẽo của Úc Không Cảnh cắt ngang một cách lạ thường.
Tần Diệu ngẩn người, nụ cười nơi khóe miệng xấu hổ không thôi: “Cái, cái gì, nói gì đó…… anh nói cái gì vậy, em nghe không hiểu.”
“Đừng giả bộ hồ đồ với tôi!” Úc Không Cảnh cau mày, lớn giọng: “Cô đã nói gì với Kỳ Ngôn rồi? Nếu không thì sao em ấy lại đột nhiên không từ mà biệt chứ?”
Tần Diệu đột nhiên nghĩ tới lời ‘đánh đố’ mà Kỳ Ngôn nói trước đó, trong phút chốc dường như hiểu rõ chuyện gì, nhưng đầu óc vẫn hoang mang vô cùng.
“Em chưa nói gì cả, cậu ta rời đi cũng không liên quan đến chuyện của em mà……” Tần Diệu nở nụ cười mềm mại, nói: “Nếu anh đã tới vội vàng như vậy, em pha một ly trà cho anh nha.” Lần trước sau khi Kỳ Ngôn rời đi, cô ta đã ném những túi hạt cà phê còn sót lại vứt hết rồi!
Với ý đồ dùng hình tượng hiền lành như hoa hậu thân thiện để vãn hồi chút lưu luyến còn sót lại của Úc Không Cảnh đối với cô ta, nhưng rất hiển nhiên, Úc Không Cảnh bây giờ như là một con sư tử bị chọc đến dựng bờm, đụng vào điểm mấu chốt của hắn, kết cục chỉ có thể là bị xé rách yết hầu mà thôi.
Úc Không Cảnh hít một hơi thật sâu, đè nén sự tức giận của mình: “Tôi hỏi lại một lần nữa, cô đã nói cái gì với em ấy?”
Nhìn hắn như vậy, cho dù là Tần Diệu cũng có chút sợ hãi, nhưng đồng thời cũng dâng lên cơn lửa giận đã từng cố gắng che giấu tất cả.
Cái tên tra nam Lý Minh Hạo kia, đã vì một con hồ ly tinh mà đuổi mình ra khỏi gia môn, bây giờ Úc Không Cảnh cũng vì một người đàn ông mà chất vấn mình! Sao có thể? Bọn họ đã từng thích mình cơ mà!
“Đủ rồi!” âm thanh Tần Diệu không còn chút dịu dàng nào nữa, lời nói càng thêm sắc nhọn: “Tôi với cái tên đồng tính luyến ái biến thái đó không có gì để nói hết! Anh tới chất vấn tôi là có ý gì? Chẳng lẽ tôi đây lại kém cỏi hơn một thằng đàn ông con trai là đồng tính luyến ái?!”
Dứt lời, xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh, không khí dường như nghẹt lại, chỉ còn tiếng thở gấp nhẹ của Tần Diệu sau khi rống xong cơn giận.
…… Không xong rồi, cô ta đã nói gì đó không nên nói trong lúc phẫn nộ rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]