Lúc Kỳ Ngôn nhận được kịch bản thì ngay lập tức tiến hành phân tích kỹ càng tỉ mỉ với vai ‘Lý An Lương’.
Thật ra theo kịch bản mà nói, nhân vật Lý An Lương này chỉ có một chút tác dụng vào khúc cuối cùng, đó là khi Từ Đan Ni uy hiếp Lý Tiểu Thiện rồi bắt cóc Lý An Lương, tính đường sai dẫn tới cái chết của cậu. Ngoại trừ phần biến chuyển như vậy, suất diễn ngày thường còn lại của Lý An Lương là ở cùng chị gái kinh doanh cửa hàng bán hoa, xây dựng ra tình thân chị em sống nương tựa lẫn nhau.
Nhưng Kỳ Ngôn không cảm thấy vậy, ở một mức độ nào đó, cậu cảm thấy Lý An Lương khá giống sister-complex…… Hoặc là nói trắng ra thì, cậu ta có tình cảm cực kỳ siêu thân với chị gái mình.
Kỳ Ngôn chú ý tới một chi tiết, đó là ánh mắt Lý An Lương nhìn Lý Tiểu Thiện mỗi khi Lý Tiểu Thiện ở một mình cùng Lý An Lương. Trên kịch bản đánh dấu đoạn này cần dùng ‘ánh mắt chứa ánh sáng lưu luyến và nhu hòa’ để diễn đạt, không nói đó là tình thân nhưng cũng không thể nói nó là tình yêu.
Kỳ Ngôn cảm thấy đây là một thử thách, ít nhất đối với bình hoa như cậu mà nói thì đó là màn thử thách khó có thể vượt qua nhất!
Vào ngày chính thức khởi động máy, Kỳ Ngôn gặp được vai nam nữ chính của bộ phim, Tôn Nhiêu và Giản Thanh, vì Từ Mỹ Thiến – người đóng vai Từ Đan Ni bị sốt cao nên hiện tại còn đang ở bệnh viện truyền nước biển.
Có lẽ là do lúc trước Kỳ Ngôn thật sự không có danh tiếng gì nhiều, cũng có thể là đám Tôn Nhiêu không hay ra vẻ tiền bối, dù sao trước khi liên hoan khởi động máy mọi người hoà đồng cực kỳ tốt, đặc biệt là Tôn Nhiêu, sau khi thấy Kỳ Ngôn thì phấn khích, hô to linh tinh nè bà con……
“Kỳ Ngôn đẹp quá à!” Tôn Nhiêu một bộ rối rắm: “Tui là con gái sao mà chịu cho nổi đây!”
“Chị Nhiêu, chị như vậy khiến em sợ hãi nha.” Kỳ Ngôn cười nhẹ, đùa giỡn đáp lại.
Nụ cười ấm áp kia xen vào trong lòng những người khác, tạo ra một bầu không khí thoải mái.
Tôn Nhiêu kéo Kỳ Ngôn qua rồi quyết đoán chụp ảnh: “Chị muốn đăng Weibo, ai cũng đừng hòng cản chị!”
Đạo diễn cười ha ha: “Định viết tiêu đề là ‘Hôm nay tôi bắt cóc được một mỹ thiếu niên’ sao? Ha ha ha ha ha!”
Đạo diễn nói xong thì nhận lấy một trận cười vang của mọi người xung quanh, Tôn Nhiêu cũng cười theo, chỉ có Kỳ Ngôn đứng ở một bên góc cười nhẹ, tỏ ra độ ngoan dịu đến lạ thường.
Giản Thanh cầm một chai nước đưa cho Kỳ Ngôn: “Chưa quen à?”
“Ừ.” Kỳ Ngôn thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng mà rất vui.”
“Không sao đâu, thân là diễn viên, về sau đoàn phim dạng gì cũng có thể gặp qua. Bây giờ xem như cậu may mắn, gặp được đoàn phim thật sự rất thân thiện này.” Giản Thanh làm thái độ cảm thán nói.
Kỳ Ngôn gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Tôi biết, cho nên tôi rất vui.”
Thấy Kỳ Ngôn không muốn nói gì thêm nữa thì trong mắt Giản Thanh hiện lên một tia kỳ quái, nhưng cũng không bàn chuyện tiếp.
Không khí liên hoan trước khi khởi động máy cực kỳ vui vẻ, càng khiến các diễn viên gần gũi với nhau hơn, dù sao trước kia cũng không quen biết gì, muốn nói tới việc hợp tác ăn ý thì cần phải chậm rãi thích nghi không phải sao?
Ngày hôm sau bắt đầu chụp ảnh, tạo hình của Kỳ Ngôn đã thiết kế xong, hoàn toàn là bộ dáng em trai nhà bên hay mặc sơ mi trắng. Tuy quần áo giá rẻ nhưng được khoác trên người Kỳ Ngôn lại thay đổi một phong cách khác.
Tôn Nhiêu không nhịn được, bèn nhanh chóng quyết định chụp thêm một bức ảnh rồi đăng Weibo.
【 Đây là em trai tui! Các người có phục chưa? ( hình minh hoạ ) 】
Phía dưới lập tức có fans đuổi kịp.
– Đây là mỹ thiếu niên ngày hôm qua đó nha!
– Chị Nhiêu chị nói thật đi, có phải chị nhịn không được đúng không?!
– Buông mỹ thiếu niên này ra để em tới đi chị Nhiêu! Đứa nhỏ này quả thật đẹp đến bùng nổ rồi!
– Là thụ nha là thụ nha! Tôi là công để tôi tới cho!!
Kỳ Ngôn căn bản chưa mở Weibo là vì cậu thấy trước khi chưa thành danh mà mở Weibo thì thị phi sẽ đeo bám rất nhiều.
Ngày khởi động máy đầu tiên, đạo diễn để mọi người diễn thử trước, tập luyện độ ăn ý một chút. Đa số các phân cảnh, Kỳ Ngôn vẫn đối diễn với Tôn Nhiêu, cũng có mấy cảnh cùng đối diễn với Giản Thanh, nhưng phần diễn nội tâm thì tương đối nhiều.
Cảnh đầu tiên của Kỳ Ngôn là cảnh cậu đang học ở trường, sau đó tan học thì về cửa hàng bán hoa, ống kính tập trung trên bảng hiệu ‘Cửa hàng bán hoa Thiện Lương’, bắt đầu mở ra toàn bộ bộ phim.
Kỳ Ngôn ngồi trên bàn học rồi nhìn bảng đen phía trước, dường như cậu đang về lại khoảng thời gian học đại học, trong lòng nghiễm nhiên dâng lên một cảm giác yên bình.
Chàng trai ấy hơi cúi đầu, mắt nhìn vào quyển sổ ghi chú trên bàn, cậu thường lấy bút bôi bôi vẽ vẽ ở mặt trên, tựa như đang muốn ghi lại điều quan trọng.
Bỗng dưng, tiếng chuông du dương vang lên từ loa, cậu nhanh chóng quơ tay một chút, hành động gấp không chờ nổi mà thở ra.
Tan học rồi. Phòng học an tĩnh đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, hình thành sự đối lập rõ rệt với bầu không khí yên tĩnh vừa rồi.
Cậu chậm rãi cất sổ ghi chép, cầm lấy cái cặp treo ở trên bàn, nhanh chóng xếp tập vở ngay ngắn vào rồi đi ra.
Lúc này, một bạn học nữ đi tới, gương mặt lộ ra một chút ửng đỏ, trong mắt lập loè vẻ mong đợi.
“Bạn học Lý An Lương, tan học đi chơi với tụi mình nha?”
Cậu nhìn cô một cái, mặt không cảm xúc lắc đầu: “Không, tôi phải về nhà.”
“À……” bạn học nữ lộ vẻ tiếc nuối kêu một tiếng, thất vọng lẩm bẩm rời đi tránh đường.
Chàng trai rời đi không chút lưu luyến, như thể tiếng ồn ào trong căn phòng phía sau không còn liên quan gì đến cậu. Mà tình huống như vậy, hiển nhiên đã không phải là chuyện hiếm hoi rồi.
Trong cảnh quay tiếp theo, cậu ngồi trên xe buýt, chen chúc trong đám đông vào giờ cao điểm, tuy khuôn mặt vẫn lạnh như cũ nhưng có thể nhìn ra trong ánh mắt ấy có một chút ánh sáng lấp lánh mơ hồ.
Cậu đang rất vui.
Tại sao lại vui như vậy? Hình ảnh một nam sinh vuốt ve một vật trang sức lông nhung nho nhỏ không hợp với con trai đang được treo ở cặp, khóe miệng cong lên một độ cung.
—— Đây là của chị đưa cho.
Xe đến trạm, cậu xuyên qua đám người chen chúc rồi xuống xe, đi thẳng đến một cửa hàng nhỏ bên đường.
Bên ngoài cửa hàng được tân trang lại rất ấm áp, trên giàn hoa dựa vào cửa kính cắm đầy các bó hoa đủ kiểu dáng, còn cắm lá xanh xứng đôi với hoa nữa, giống như một tiên cảnh bảy màu chêm vào mảnh xanh lục vậy.
Khóe miệng chàng trai cong lên nữa, bởi vì cậu thấy được cô gái kia ra đón mình.
“Chị ơi!” tiếng cậu thanh tú mang theo đôi chút vui vẻ không nhịn được.
Đầu của cô gái hơi nghiêng, đồng tử trống rỗng một cách lạ thường không hề chuyển động.
“An Lương đã học về rồi à.”
“Chị!” Cậu đi qua, lấy gậy dò đường trong tay cô gái rồi đổi thành tay mình dắt tay cô.
“Hôm nay học có được không?”
“Dạ, việc ôn tập rất ổn.”
“Vậy là tốt rồi, sắp cuối kỳ đúng không. Đối với An Lương của chúng ta thì nhất định không thành vấn đề.”
“Đương nhiên ạ.”
“Chờ em thi xong được nghỉ, chúng ta đóng cửa hàng mấy ngày rồi ra ngoài du lịch đi.”
“Dạ được, em muốn đi du lịch ở hồ.”
“Thật trùng hợp, chị cũng vậy.”
……
Cô gái và cậu con trai cùng tiến vào cửa hàng bán hoa, nhưng ống kính không theo chân mà là chậm rãi kéo ra một khoảng cách với bọn họ. Mãi đến khi âm thanh hai người nói chuyện với nhau không nghe thấy nữa, ống kính chậm rãi đi lên, dừng ở trên bảng hiệu phong cách ấm áp kia.
——Cửa hàng bán hoa Thiện Lương.
Toàn bộ một đoạn phim nhỏ này, gần như chỉ cần diễn một lần là xong. Sau khi đạo diễn kêu cắt thì có chút kích động đứng lên.
“Hai người phối hợp không tồi nha!”
Kỳ Ngôn và Tôn Nhiêu nhìn nhau cười, Tôn Nhiêu càng thêm tự hào: “Đương nhiên, đối đãi với anh đẹp trai tui chưa bao giờ luống cuống!”
Lời này đã khiến những người khác trong đoàn phim cười to.
Nhưng cũng không ai để ý, Giản Thanh đứng ở một bên góc đọc kịch bản, thần sắc không bình thường mà nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt mỹ kia của Kỳ Ngôn, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.
——Kỳ Ngôn này, có thật là cái bình hoa chỉ có vẻ ngoài, bên trong không có kỹ thuật diễn xuất mà anh ta đã điều tra được hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]