🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Vũ

————————————-

Nasha cảm thấy nàng đang tự hạ thấp chính mình, nhưng Kerry cũng không nên cự tuyệt nàng thế chứ.

Ngược lại Kerry đây là đang cố tình cự tuyệt, hơn nữa còn cự tuyệt không chút lưu tình.

“Chúng ta đã thỏa thuận, đừng nghĩ đến chuyện thay đổi cái gì.” Kerry hừ lạnh một tiếng: “Thánh Nữ ánh sáng? Cũng chỉ có thế thôi.”

Nói xong, không màng sắc mặt đang đỏ bừng của Nasha, Kerry sải bước rời đi.

—— Hừ, nữ nhân này không khác biệt gì mấy với những người khác. Ban đầu anh còn cảm thấy nàng bí ẩn như bên trong làn sương mù vậy, không dễ nhìn thấu, không ngờ nhanh vậy đã hiện nguyên hình rồi.

Kerry không nhìn thấy khuôn mặt đang vặn vẹo của Nasha ẩn hiện dưới bóng tóc ở phía sau lưng anh. Để đề phòng người phụ nữ này, ngay từ đầu anh đã lên kế hoạch chu toàn.

Thánh điện Ánh Sáng cũng không phải ăn chay, chỉ cần Nasha nhờ Thánh điện Ánh Sáng lan truyền một số tin tức bất lợi với Kerry – người vừa mới nắm quyền bá tước, rất có thể sẽ bị đưa lên đỉnh đầu của ngọn sóng dư luận.

Nhưng hiển nhiên Kerry đã chuẩn bị sẵn sàng bước theo con đường của riêng mình.

Chỉnh đốn lâu đài Hilal lại, Kerry vận dụng các mối quan hệ và tiền bạc để biến vùng biển ở lối vào cửa hông thành vùng biển tư nhân.

Bỏ ngoài tai những lời bất bình của ngư dân, Kerry thậm chí còn dùng sức người để xây dựng một Cung điện pha lê trên biển. Mấy ngày nay Kerry vẫn luôn ở thư phòng nghiên cứu bản vẽ, việc chuẩn bị xây dựng Cung điện pha lê giữa biển khơi này đòi hỏi rất nhiều nhân lực và tài chính. Vì chuyện này Nasha đã nhiều lần cãi nhau với anh, kết cục đều bị anh châm chọc mỉa mai trở về.

—— Pha lê, chắc hẳn sẽ rất hợp với màu xanh nhạt đó.

Hoàn thành Cung điện pha lê trước đầu xuân là việc hoàn toàn bất khả thi. Kerry chỉ có thể chờ sang năm, sau mùa đông anh nhất định nỗ lực đẩy nhanh tiến độ, chờ lúc Kỳ Ngôn trở về sẽ tạo cho cậu một bất ngờ.

***

Băng trên biển dần hòa tan, Kỳ Ngôn mất năm ngày vội vã quay trở lại. Khi thấy Kerry đứng ở trên khối đá ngầm và chào đón cậu trong bộ lễ phục bá tước, Kỳ Ngôn ngừng đuôi cá của mình lại rồi giảm tốc độ, chầm chậm bơi qua.

Bơi lên khỏi mặt nước, Kỳ Ngôn nhìn Kerry đầy soái khí, ánh mắt lãnh đạm của anh hiện lên vẻ dịu dàng.

“Cậu đã làm được rồi, Kerry.”

Kerry nhìn người mình ngày đêm thương nhớ, đột nhiên hốc mắt ửng đỏ: “A Ngôn, tôi rất nhớ em……”

Kỳ Ngôn tiến tới, kéo gần khoảng cách, vươn tay về phía Kerry: “Nếu cậu muốn ôm, tôi sẽ không keo kiệt đến thế đâu.”

Kerry lộ ra vẻ vui mừng, mặc kệ bản thân đang mặc bộ trang phục đẹp đẽ quý giá mà nhảy xuống, khiến tầng tầng bọt nước tung tóe khắp nơi.

“Này này……” Không cần nhảy xuống như thế chứ!

Kỳ Ngôn lui về phía sau một khoảng, chờ Kerry có thể ổn định nổi trên mặt nước mới tới gần, giang tay ra với anh.

Kerry nhếch miệng cười, phảng phất như thể cái tên bá tước luôn âm trầm khôn khéo kia không phải là anh ta vậy. Mà do chỉ khi đối mặt với Kỳ Ngôn, đó mới thực sự là bản thân Kerry.

Nhanh chóng bơi tới ôm lấy Kỳ Ngôn, giống như chết đuối gặp được cây trôi, gắt gao ôm lấy cậu, tựa như muốn khảm cậu vào trong lòng ngực của mình vậy.

Một tay đưa xuống phía dưới, vuốt ve vùng da giữa eo và đuôi cá của Kỳ Ngôn.

“Ưm, Kerry.” Thanh âm luôn luôn quạnh quẽ của Kỳ Ngôn lộ ra chút hơi thở nhẹ: “Đó là chỗ mẫn cảm người cá, không thể chạm lung tung vào.”

Trong lòng Kerry có hơi nuối tiếc, nhưng vẫn di chuyển tay từ eo lên phía trên thắt lưng, luyến tiếc nói: “Được được được, không chạm thì không chạm.”

Cái đuôi cá luôn khiến Kerry cảm thấy hạnh phúc, khẽ đong đưa trong nước.

“A Ngôn……” Giọng nói Kerry có chút run rẩy; “Em nhất định phải ở bên cạnh tôi cả đời đó.”

Kỳ Ngôn nghiêng đầu, không rõ nguyên do: “Sao đột nhiên lại nói như vậy.”

“Chỉ cần em đáp ứng với tôi thôi!” Giọng Kerry đột nhiên khuếch đại, thậm chí có chút nôn nóng.

Kỳ Ngôn ngẩn người: “Đương nhiên là tôi sẽ ở cùng cậu…… Nhưng cảm xúc của cậu hình như không ổn lắm.”

Khi Kỳ Ngôn nói xong, Kerry hoảng loạn mím môi, giọng nói càng thêm run rẩy: “Không, không có gì…… Tôi chỉ rất hạnh phúc khi em chịu ở lại với tôi.”

“Dù vậy tôi không thể cả đời ở bên cạnh cậu được, Kerry.” Kỳ Ngôn khẽ vuốt sợi tóc của anh: “Nghe nói cậu đã kết hôn?”

Đôi mắt Kerry trừng lớn, vội vàng phủ nhận: “Không có! Không có! Không phải như em nghĩ đâu……”

“Tôi vẫn chưa chúc mừng cậu nữa.” Thanh âm Kỳ Ngôn nhàn nhạt, lại có chút chân thành: “Có lẽ lời chúc phúc của tôi có hơi muộn, nhưng……”

“Không ——!”

Kerry đẩy Kỳ Ngôn ra, từ nắm hai vai đổi thành cái ôm, hơi thăm dò, chặn hết những gì Kỳ Ngôn định nói.

Môi răng giao hòa, Kerry nhắm mắt lại, vô thức mút vào, rồi gặm cắn, khẽ đưa đầu lưỡi vào, nhấm nháp hơi thở ngọt ngào mà độc đáo của đại dương.

Bị nụ hôn khí thế làm cho ngây ngẩn cả người, con ngươi màu băng lam chờ Kerry, không hề được báo trước mà nhận lấy nụ hôn sâu của hắn.

Hai người đều là lần đầu ôm hôn, nhưng cực kỳ nóng bỏng khác lạ.

Không biết qua bao lâu, từng đợt sóng lạnh băng lần lượt lướt qua, Kerry mới chậm rãi buông Kỳ Ngôn ra, đôi mắt đen bi thương của anh ánh lên tia sáng lấp sáng.

“Đừng chúc phúc cho tôi, tôi không muốn nghe lời chúc phúc của em……”

Kỳ Ngôn hơi nhíu mày: “Tôi sẽ coi như không thấy hành động vừa rồi, nhưng nếu ngay cả lời chúc phúc cậu còn không muốn nghe thì tôi thật không hiểu nổi.”

Vẻ mặt Kerry trở nên sợ hãi, anh ôm lấy Kỳ Ngôn, rất sợ cậu tức giận: “Đừng tức giận…… đây không phải hôn lễ tôi muốn, cho nên đừng chúc phúc tôi!”

Kỳ Ngôn sững người, sau đó nhẹ nhàng đẩy anh ra.

“Cái gì mà không phải là hôn lễ cậu mong muốn chứ?”

Bị Kỳ Ngôn chất vấn, anh á khẩu không trả lời được. Kerry không thể nói rằng anh đã làm rất nhiều việc hiểm độc để tranh giành vị trí bá tước. Bán đứng cha, lưu đày tất cả người anh em, thậm chí làm trái với mong muốn của mình mà kết hôn với Nasha……

—— không thể nói! Tuyệt đối không thể nói!

Nhìn thấy dáng vẻ né tránh của anh, trong lòng Kỳ Ngôn hiểu rõ, nhưng lại không có lời nào để nói.

Thật lâu sau, cậu chỉ khẽ thở dài.

“Kerry, tôi đã từng nói, hy vọng cậu có thể tự do tự tại, được là chính cậu.”

Nếu không cảm thấy hạnh phúc, thì tại sao phải làm điều đó?

“Tôi nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn.” Kerry đặt sự hoảng loạn sang một bên, nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn Kỳ Ngôn như đang khoe công lao của mình: “Em nhìn vào vùng biển này xem! Bây giờ nó thuộc về vùng biển của riêng tôi, Kerry Hilal này!”

Dưới ánh trăng, đôi mắt Kerry lấp lánh tỏa sáng, lộ ra một tia si tình.

“A Ngôn, đây là cái tôi muốn tặng cho em đó.”

Sự quyến rũ và đôi mắt sâu thẳm trong những lời âu yếm đầy mị lực của đàn ông phương Tây là thứ mà không ai có thể cưỡng lại, kể cả Kỳ Ngôn. Càng trưởng thành Kerry càng bộc lộ hết vẻ đẹp của mình, tựa như vịt con xấu xí, một ngày nào đó sẽ trở thành thiên nga trắng.

“Kerry……”

—— hy vọng cậu cũng như vậy.

Kỳ Ngôn mở miệng mà không nói câu sau.

Ánh mắt Kerry như cũ sáng ngời, nhưng màn sương mù sâu trong con ngươi, từ từ lộ ra sự điên cuồng cùng hung ác.

Sâu thẳm trong nội tâm Kerry, đã từng có một khoảng trống. Một khoảng trống không ai có thể tùy ý tô vẽ.

Bởi vì nơi đó chính là trái tim chân thành của anh. Chỉ có anh mới có thể thay đổi mảnh trắng thuần khiết đó.

Kỳ Ngôn thở dài trong lòng, phảng phất mọi việc đã phát triển theo hướng không thể tưởng tượng được.

Đúng là Kerry tự tay cầm lấy bút vẽ nhưng chính cây bút vẽ đó đã nhuộm màu trắng thuần khiết bằng một vết bẩn đầu tiên.

……

Sau đó, sẽ càng có rất nhiều ——

Vết bẩn Kerry tự mình vẽ ra.

___end chương 9 TG7___
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.