*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 11
Edit: Miy
Beta: Tĩnh Nhạc
-----------------------------------
"Cậu... Mấy ngày qua tốt không?"
Lạc Hàn không biết vì sao, chỉ là muốn hỏi người này có sống tốt không....
Nhưng sắc mặt cậu quá kém, tái nhợt lại trong suốt.
Kỳ Ngôn ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau mới hồi thần, hướng Lạc Hàn nở một nụ cười.
"Cậu đã xuất viện à.... Giờ đến trường không phải quan trọng hơn sao?"
Lạc Hàn không biểu tình, nhàn nhạt nhìn vành mắt mắt phiếm xanh của cậu.
Cậu ta... Hình như không được tốt, là bởi vì chia tay với mình sao?
Kết luận như vậy lại khiến nội tâm Lạc Hàn vừa vô thố lại mê mang.
Hắn không rõ lắm tình cảm giữa mình và đối phương, bởi vì bản thân không nhớ được gì, tất cả đều như một tấm ảnh ố vàng theo năm tháng, sau đó nằm dưới đáy chiếc hộp phủ đầy bụi, bị người lãng quên.Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Thật lâu sau, Lạc Hàn cũng không trả lời, Kỳ Ngôn xấu hổ nhìn về hướng khác, cứng nhắc đổi đề tài.
"Đã quen với trường học chưa?"
"Không, nhưng cũng dễ tiếp thu."
"Vậy à... Không sao, đi lại nhiều một chút là sẽ quen thôi."
Kỳ Ngôn cứng ngắt đi đến bàn làm việc, sửa sang văn kiện tán loạn trên bàn, miệng không ngừng nói.
"Đây đều là tài liệu quản lý học viện. Trước kia hai ta phân chia nhau cùng quản lý, sau lại..."
Sau lúc chúng ta bên nhau, toàn là cậu quản. Mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-thanh-nam-phu-be-cong-nam-chinh/214480/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.