Kerry phản ứng kịch liệt làm Kỳ Ngôn hơi giật mình, ánh mắt lãnh đạm dừng lại trên khuôn mặt phẫn nộ của anh. "Kerry, sắp tới trời đông giá rét, tôi cần phải rời khỏi đây." Không nghĩ tới sắc mặt của Kerry lúc này đột nhiên đỏ bừng, anh ậm ừ ngồi xuống không nhìn mặt Kỳ Ngôn: "Cái này, này là đang giải thích sao?" "Không phải là giải thích. Tôi chỉ đang thông báo cho cậu thôi." "Không thể ở lại à?" Thanh âm Kerry ẩn chứa một tia khẩn cầu, ánh mắt mong đợi: "Tôi hy vọng cậu có thể ở lại, tôi sẽ nghĩ cách giữ ấm cho cậu mà." "Kerry." Kỳ Ngôn đánh gãy vọng tưởng của anh: "Không có cách nào vượt qua mùa đông cả, ngoại trừ biển Núi lửa." Kerry biết Kỳ Ngôn nhất định sẽ không ở lại, mặc dù anh còn chưa hiểu rõ người bạn khác chủng tộc này nhưng không nói hai lời là điểm hấp dẫn nhất của cậu. Anh nhìn cậu do dự một lúc lâu không nói nên lời, cuối cùng khẽ thở dài, cầm điểm tâm tinh xảo bên cạnh đưa xuống dưới. "Cậu phải nhớ kỹ tôi, sang năm nhất định phải trở về đó." Tôi hy vọng sang năm cậu có thể trở về sớm chút, với tư cách là người bạn đầu tiên chứng kiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Kỳ Ngôn không trả lời mà chỉ cầm điểm tâm lên, ưu nhã cắn một miếng. Mùi saccharin (*) ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, Kỳ Ngôn thầm nhíu mày, nuốt miếng bánh kem xuống. (*) Saccharin là chất làm ngọt không dinh dưỡng hoặc nhân tạo. Chúng trông giống như một loại bột màu trắng, có cấu trúc tinh thể. Saccharin thường được sử dụng làm chất thay thế đường vì chúng không chứa calories hoặc carbs. Saccharin ngọt hơn khoảng 300 đến 400 lần so với đường thông thường. Do đó chúng ta chỉ cần một lượng nhỏ saccharin để có được vị ngọt. Tóm lại đây là đường hóa học và không tốt cho cơ thể nếu hấp thụ quá nhiều. Cậu không thích hương vị này cho lắm, quá ngọt, giống như đồ ăn cho trẻ con vậy. "A Ngôn." Nghe được tiếng Kerry gọi, Kỳ Ngôn quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị nước bắn tung tóe kèm theo tiếng vật nặng rơi xuống biển. Cậu vươn tay xoa đôi mắt, càng lau càng tệ nên chỉ có thể chờ mắt dễ chịu rồi mới mở ra. Đột nhiên, bên hông bị một cánh tay cường tráng ôm lấy, Kỳ Ngôn cả kinh, đuôi cá vùng vẫy kịch liệt nhưng không thể nào sánh lại sức lực của đối phương. Chỉ cảm thấy bị ôm vào một vòng tay cực nóng bỏng, đây là loại nhiệt độ mà nhân ngư không có. "Vì cậu không thể lên bờ, nên tôi liền xuống dưới cho cậu một cái ôm tạm biệt." Lời nói Kerry vang lên bên tai, cánh tay bên hông cùng bàn tay ôm sau đầu đồng thời siết chặt, làm cậu càng thêm dán chặt ở trong lòng ngực Kerry. "Ta thật sự...... rất luyến tiếc em." Không còn giãy giụa kịch liệt nữa, Kỳ Ngôn cảm nhận được sự bất lực và run rẩy của anh, cuối cùng vươn tay, chậm rãi ôm lấy bờ vai dày rộng của Kerry. "Tôi sẽ còn trở về, nhất định." Lời hứa như một hạt giống chôn chặt đáy lòng. Chỉ cần nghiêm túc tưới nước bón phân thì nó sẽ như đại thụ che trời lấp đất mà lớn lên, chiếm cứ cả trái tim, trở thành một bộ phận trong thân thể. [ Độ hảo cảm của Kerry với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: 50] Chạng vạng ngày hôm sau, Kerry đến bờ biển lần nữa thì không thấy Kỳ Ngôn. Mỗi một ngày sau đó, khi xong bữa tối Kerry đều ngồi trên khối đá ngầm, nhìn bọt biển hòa cùng màn đêm ở đằng xa, cố gắng tìm kiếm ánh sáng màu xanh lam sáng lấp lánh chỗ sâu kia. Cùng lúc đó, mối quan hệ giữa Kerry và bá tước Hilal càng ngày càng ác liệt. Mỗi một lần sau khi bị các huynh đệ hãm hại, anh chỉ nhận được sự giễu cợt mỉa mai từ bá tước Hilal. Rõ ràng là phụ thân của mình, thế mà lại nói ra những lời không chút lưu tình. Anh đã từng nghĩ rằng nếu mình có thể chứng minh bản thân tài năng hơn các huynh đệ của mình, làm phụ thân phải lau mắt nhìn lại anh, nhưng đến cuối điều anh nhận được chỉ là một trò cười. Nếu chút tình thân cuối cùng cũng không còn, vậy thì không có gì phải mềm lòng. Mùa đông này, Kerry dùng hết thủ đoạn, hết lần này đến lần khác 'tình cờ' và trở thành 'bạn' với thiếu gia Gabor, con trai vợ cả của nhà Guaguas, cũng là bá tước. Gabor Guaguas nhỏ hơn Kerry ba tuổi, qua sau Tết chỉ mới mười lăm tuổi, là một đứa trẻ đơn giản. Bởi vì được bảo vệ quá tốt nên cậu bé giống như một trang giấy trắng tinh, so với mấy tên quý tộc a dua nịnh hót kia thì Gabor càng thêm thích vị đại ca ngay từ lần gặp mặt đầu tiên đã không thèm để ý tới nhóc. Khi biết Kerry chẳng qua chỉ là con vợ lẻ, hơn nữa trước nay chưa từng nghe bá tước Hilal nhắc đến anh, Gabor – một đứa bé đơn thuần – tỏ ra vô cùng phẫn nộ, nhóc muốn đi nhờ phụ thân tìm bá tước Hilal đối chất, nhưng bị Kerry ngăn cản lại. —— nếu em không để bụng thân phận của anh, mà vẫn muốn làm bạn với anh thì hoàn toàn không thành vấn đề. Lời này làm Gabor cực kì hưởng thụ, với nhóc mà nói anh Kerry là nằm gai nếm mật (*),không câu nệ tiểu tiết. (*) Nằm gai nếm mật: Nằm trên gai nhọn, nếm mật đắng để tự đầy ải thân mình nhằm nuôi chí phục thù. Ý nói chịu đựng mọi gian khổ để mưu việc lớn. Cho nên, khi Gabor đến thăm dinh thự nhà Hilal với tư cách là bạn của Kerry Hilal trong dịp năm mới, toàn bộ ánh mắt của những người khác đều khiếp sợ và hoảng loạn. Phải biết rằng bọn họ một thân ăn diện bộ đồ mới nhưng lại không có chuẩn bị gì cho Kerry. Bá tước Hilal rất là sợ hãi, hắn nhìn vị tiểu thiếu gia này, trong lòng thấp thỏm: "Ờm, Kerry còn đang chuẩn bị......" Gabor giấu sự trào phúng trong lòng, tròn mắt to kỳ quái nhìn thoáng qua đại sảnh kiểu Âu đầy kín người: "Nhưng mà khách của ông đều tới đây cả, vậy tại sao anh Kerry lại không ở đây?" Bá tước Hilal lau mồ hôi trên trán, nói: "Thằng bé Kerry kia luôn không thích bị ràng buộc, ta sẽ cho người gọi nó đến." "Không cần, là ta tới không vừa khéo." Gabor tươi cười: "Để ta đi tìm anh Kerry." "Này!" Dáng người mập mạp của bá tước Hilal run run, trong lòng cả kinh. Nếu thằng nhóc này tự mình đi tìm Kerry, chẳng phải sẽ biết chuyện Kerry sống ở Tháp Tròn sao? Hơn nữa, hắn và bá tước Guaguas là đối thủ cạnh tranh về mặt chính trị, cộng thêm mối quan hệ không hòa hợp giữa bọn họ. Nếu tiểu tử này trở về nói bậy, bị bá tước Guaguas coi như nhược điểm hãm hại mình thì quả thật không ổn. Sau khi cân nhắc, Gabor đã sớm quen cửa quen nẻo chạy tới tòa Tháp Tròn, bá tước Hilal vội vàng phái người đi theo phía sau nhóc, để ngừa xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Toà nhà hình tháp kia khoảng hơn bốn mươi mét vuông, hình tròn, làm bằng đá cũ, đông không ấm hạ không lạnh, chỉ là nơi che mưa chắn gió mà thôi. Gabor theo thềm đá đi lên, còn ra lệnh không cho ai theo. Kerry cực kì kinh ngạc khi thấy nhóc lén lút đẩy cửa bước vào. "Gabor?" Kerry kinh ngạc nói: "Sao em lại ở đây?" "Em tới tặng quà năm mới cho anh đó!" Kerry để món quà lớn trong tay lên cái bàn gỗ sát tường. Nhìn xung quanh một vòng ngôi nhà tròn rất nhỏ nhưng cực kì ngăn nắp, sạch sẽ này, Gabor lộ ra một tia không vui: "Bá tước Hilal thật sự quá đáng!" Kerry không phản bác cũng không có đồng ý, mà chuyển đề tài: "Cảm ơn món quà của em nhé." "Không cần khách khí." Gabor đi một vòng, cầm cuốn sách Kerry đặt ở trên giường lật lên xem: "Đây là...... sách về người cá?" Kerry gật gật đầu: "Tương đối cảm thấy hứng thú." Gabor không thích xem loại sách này, đặt ở một bên, vô tình nói: "Bọn họ đều nói người cá ăn thịt người, có thật vậy chăng?" "Không phải, bọn họ không ăn thịt người, mà chỉ ăn trái cây biển." "Mấy cái lời đồn đó thật là kỳ quái, làm gì miêu tả người cá đáng sợ như vậy chứ." Gabor quanh quẩn thêm một vòng: "Em đã thấy một người cá trong viện bảo tàng, họ trông thực xinh đẹp!" Nhắc tới đề tài người cá, hiển nhiên Kerry cảm thấy rất hứng thú: "Có người cá tồn tại?" "Đúng vậy. Nhưng theo phụ thân em nói, nếu người cá được nuôi nhốt thì sống không được bao lâu sẽ chết." —— tựa như phù dung sớm nở tối tàn, tuyệt mỹ trong nháy mắt nhưng cũng điêu tàn trong một đêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]