Sáng sớm hôm sau, những người khác vẫn còn đang ngủ thì Kỳ Ngôn đã tỉnh. Cậu rửa mặt, chỉnh trang lại gọn gàng sạch sẽ, đi xếp hàng lãnh cơm sớm một chút. Tất nhiên Khang Duệ là đi theo cậu, hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi tới căn lều lớn, người đi lãnh cơm còn chưa đông. Kỳ Ngôn xếp hàng, phát hiện mỗi người đều cầm một bát nhựa, trong bát có chút nước cơm, nghĩ bụng sáng nay chắc là ăn cháo, chẳng qua ở thời kỳ này làm sao có thể phát cháo ngon, khẳng định là nước nhiều gạo ít. Tới lượt Kỳ Ngôn, phía trước đã đặt ngay ngắn các phần cháo, bên cạnh còn có một cái bánh bao trắng và một ít dưa muối. Kỳ Ngôn lãnh ba phần rồi đi đăng ký, sau đó đến lượt Khang Duệ cũng lấy ba phần rồi theo sau. Dù là phân phát đồ ăn hay đăng ký, đều kiểm tra rất nghiêm, kiểm tra xem có lấy nhiều đồ ăn hay không, xem trong phòng tổng cộng có bao nhiêu người, phòng ít người nhưng lại lấy nhiều là không được. Kỳ Ngôn thở dài, so với bánh mì tối hôm qua thì ít nhất bánh bao chắc bụng hơn. Trên đường trở về, thấy Tô Xán Xán mà Khương Đại Thành nói càng ngày càng kiêu ngạo. Cũng đúng, ở một thế giới mà lúc nào cũng có thể phải bỏ mạng, Tô Xán Xán mặc váy lông chồn, trên cổ và tai đeo trang sức khảm kim cương, trang điểm sắc sảo, thì hiển nhiên ả ta có thể kiêu ngạo. Đột nhiên Kỳ Ngôn nhớ đến ngày Tô Xán Xán và Khang Duệ mới gia nhập tiểu đội, Tô Xán Xán cũng ôm một bộ thương hiệu mỹ phẩm giá cao không chịu vứt đi. "Tình huống lúc cậu gặp được Tô Xán Xán là như thế nào?" Kỳ Ngôn hỏi Khang Duệ đang bên cạnh. Khang Duệ không biết sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời: "Ở một tiệm tạp hóa, là ả cầu cứu." "Tiệm tạp hóa?" Ngay cả siêu thị cũng không phải. "Cậu còn nhớ rõ bộ mỹ phẩm của Tô Xán Xán không? Lấy ở chỗ nào?" Kỳ Ngôn hỏi. "Lấy ở một siêu thị." Khang Duệ nhớ rất rõ, bởi vì Tô Xán Xán bắt hắn đi lấy. Một sinh viên bình thường như Khang Duệ, lại là con trai, tất nhiên không biết bộ mỹ phẩm đó quý giá thế nào, một lọ serum mấy vạn còn mua không được, nói gì là cả một bộ. Tô Xán Xán là một nữ nhân tham hư vinh, Kỳ Ngôn yên tâm không ít khi nhận thức được điểm này. Nữ nhân tham hư vinh tất nhiên là thích quyền thế phú quý, ở thời điểm Khang Duệ còn chưa cứu vớt nhân loại, quyền và tiền, hắn cái gì cũng không có. Nghĩ ngợi một hồi, không hiểu sao Tô Xán Xán lại đi đến gần bọn họ, kinh ngạc kêu lên: "Tiểu Khang?" Kỳ Ngôn ngẩng đầu nhìn, liền thấy Tô Xán Xán chạy nhanh như bay hướng về phía ngực Khang Duệ. Khang Duệ động tác nhanh nhẹn, lúc ả ta lao tới liền nghiêng người, tránh phía sau Kỳ Ngôn, trơ mắt nhìn Tô Xán Xán mặc chiếc váy trắng ngã nhào xuống đất. "Phụt......" Kỳ Ngôn nhịn không được, cười thành tiếng. Tô Xán Xán xấu hổ đứng lên, trợn mắt nhìn Kỳ Ngôn một cái, sau đó đôi mắt ngập lệ nhìn sang Khang Duệ. "Tiểu Khang, anh không nhận ra em sao? Em là Xán Xán mà." Khang Duệ nhìn cô ả, gật đầu: "Ừ." "Quả nhiên anh vẫn còn nhớ em!" Tô Xán Xán vui sướng, định đi tới ôm cánh tay Khang Duệ, lại bị Khang Duệ tránh né. "Tiểu Khang?" Tô Xán Xán lộ ra vẻ đau xót. Khang Duệ không nói lời nào, mà lặng lẽ nắm tay Kỳ Ngôn. Kỳ Ngôn buồn cười, cảm thấy Khang Duệ giống như chú cún nhỏ, vẫy đuôi xin cậu giúp đỡ. Không để ý đến Tô Xán Xán, Kỳ Ngôn nói với Khang Duệ: "Chúng ta đi về thôi, chắc bọn đội trưởng đã tỉnh." "Này! Các người không nhìn thấy tôi sao?" Tô Xán Xán bực mình, chạy đến trước mặt Kỳ Ngôn và Khang Duệ chắn ngang đường không cho họ đi. Xung quanh người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, nhìn cách Tô Xán Xán ăn mặc, còn cho rằng kẻ nào không biết sống chết dám chống đối đại tiểu thư. Cảm giác bị vây xem rất không ổn, Kỳ Ngôn bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt nhìn Tô Xán Xán không mấy vui vẻ. "Tô tiểu thư, cô theo người giàu vứt bỏ chúng ta, lúc đi còn mang theo hai bao đồ ăn, có hiểu cảm giác của chúng tôi không?" Câu nói vừa dứt, xung quanh lập tức khe khẽ bàn tán nói chuyện. Tô Xán Xán sắc mặt trắng bệch, nói không nên lời. "Tôi lại không biết lúc Tô tiểu thư gia nhập tiểu đội có mang theo hai bao đồ ăn tới đó, nhìn người cũng không giống người chính trực." "Hay là nói, cô thấy tôi và Khang Duệ đều không có ở đó, không có ai đứng ra lật mặt nên nói dối?" "Hiện tại cô lại hỏi chúng tôi có thấy người không! Còn nữa, giờ cô leo lên thành người giàu có, sao có thể còn liên quan tới chúng tôi nữa, thế chẳng phải là đang hạ thấp thân phận của cô sao?" Kỳ Ngôn nói từng chữ một rõ ràng, truyền vào tai mọi người, mọi chuyện đã không cần nói rõ. Đối tượng bàn tán biến thành Tô Xán Xán, một ít từ ngữ khiếm nhã cũng dùng để miêu tả ả ta. Sắc mặt Tô Xán Xán lúc đỏ lúc trắng, trừng mắt nhìn Kỳ Ngôn một lúc, xoay người kiêu căng bỏ đi. Xé rách lớp mặt bạch liên hoa một cách thích thú, tâm trạng Kỳ Ngôn tốt lên hẳn, nắm tay Khang Duệ nhẹ bước đi về. Bọn Dương Trách đã dậy, trừ Tiểu Thiên còn ngủ nướng, những người khác đều đã rửa mặt xong chuẩn bị ăn cơm. "Tiểu Thiên, mau dậy ăn cơm, nếu không tôi sẽ ăn giúp cậu đó!" Khương Đại Thành hét lên. Tiểu Thiên lật mình một cái liền vội vàng bò dậy, nhanh chóng chạy đến bảo vệ bánh bao của mình: "Ai muốn ăn cơm của tôi, thì phải bước qua xác tôi đã." Một câu liền chọc mọi người cười ha ha, buổi sáng trôi qua trong vui vẻ. Cơm nước xong, Dương Trách cầm lấy áo khoác, chuẩn bị ra ngoài "Tôi đi dạo một vòng, xem tình huống chỗ này thế nào." Tiểu Thiên đang nhàn rỗi đến phát hoảng, vội vàng đi theo: "Tôi cũng đi!" "Hôm nay tôi gặp Tô Xán Xán, các anh đi ra ngoài cẩn thận một chút." Kỳ Ngôn tủm tỉm cười, trong mắt còn lóe chút ánh sáng: "Tôi còn làm cô ả không còn mặt mũi nói chuyện, chú ý ả ta sẽ tìm người tới trả thù." Nghe Kỳ Ngôn nói vậy, Tiểu Thiên hưng phấn lao tới, vỗ vai Kỳ Ngôn: "Người anh em! Làm tốt lắm!" "Chỉ sợ ả ta không dám tới trả thù." Dương Trách cũng cười: "Yên tâm đi, không có ai có thể đánh thắng được chúng ta." "Nghe cậu nói vậy tôi cũng muốn luyện tập chút cho giãn gân cốt." Khương Đại Thành đấm nắm tay: "Tôi cũng đi!" "Tôi đây cũng đi." Long Thăng lặng lẽ đi theo. Bốn người đều quyết định đi ra ngoài, Kỳ Ngôn định nói cậu và Khang Duệ cũng muốn đi theo xem kịch vui, liền bị Tiểu Thiên ngăn lại. "Tạo điều kiện cho các anh có thế giới riêng, anh đi theo làm gì? Chúng tôi đi nửa ngày sẽ không về, làm gì thì làm nhớ khóa cửa lại!" Nói xong, còn cười dâm đãng, Kỳ Ngôn lập tức cho hắn một cái nhìn lạnh. Phòng vốn nhiều người, thoáng cái đi ra ngoài hết, còn lại Kỳ Ngôn và Khang Duệ, trong phòng liền có chút lạnh lẽo. Kỳ Ngôn phiền muộn nghĩ thầm, đám bằng hữu này thật xấu xa, đầu óc lại đen tối, vừa nghiêng đầu liền thấy hai mắt Khang Duệ lóe sáng nhìn mình, giống như chú cún con, dường như còn có thể nhìn thấy cái đuôi phía sau đang lắc lư điên cuồng. Kỳ Ngôn:......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]