Mạc Tử Hoa ngủ say đến khi tỉnh dậy thì thấy mình ở nơi lạ. Cậu hoảng hốt tìm kiếm điện thoại nhưng không thấy.
“Tìm kiếm thứ này sao?” Trầm Lăng mang theo ý cười đứng ở cười lắc lắc cái điện thoại nhỏ trên tay. Chậc, là loại rẻ tiền nhất trên thị trường, hắn còn tưởng hãng này sớm đã sập vì thua lỗ rồi chứ.
“Trả điện thoại cho tôi. Chuyện hôm nay tôi với anh coi như không có gì”
“Chuyện đã xảy ra sao coi như không có gì được”
“Mặt dày vô liêm sỉ”
“À, vậy cậu biết tôi là người yêu của bạn thân nhưng lại bị tôi làm cho bắn nước thì gọi là gì?“
“Tôi…tôi” Mạc Tử Hoa không biết nói gì thì chỉ đành dùng nước mắt. Cậu oà khóc như đứa trẻ con làm cho Trầm Lăng hoảng hốt đi đến ôm vào lòng như mẹ bế con vậy.
[Độ hảo cảm : 20]
“Ngoan, không khóc tôi chỉ trêu cậu một chút mà đã khóc. Đồ mít ướt” Mạc Tử Hoa trừng mắt nhìn hắn rồi lại khóc tiếp. Dễ thương thật đấy
Mạc Tử Hoa dùng sức lực yếu ớt của mình cố gắng đẩy Trầm Lăng đi ra. Hắn cũng không ép buộc cậu thả tay để Mạc Tử Hoa ngã lăn ra giường.
“Tôi muốn về nhà cha mẹ sẽ lo lắng”
“Để tôi đưa cậu về” Mạc Tử Hoa không phản kháng vì dù sao cậu cũng chẳng còn sức lực nào hết. Cơ thể này yếu đuối thật.
“Cần tôi đưa đến tận giường không?”
“Không cần!” Cậu xấu hổ mở cửa chạy về nhà. mẹ thấy cậu sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ta-la-tuyet-sac-giai-nhan/2998811/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.