“Đi đâu thế mỹ nhân” Bàn tay bàn thỉu của nam nhân sờ đến mông cậu mà bóp. Mạc Tử Hoa run rẩy không dám phản kháng chỉ có thể tuyệt vọng kêu gào hệ thống
“Giúp ta đi Bạch Kim, họ sắp làm chuyện bẩn thỉu rồi”
[Thực xin lỗi kí chủ nhưng đây không nằm trong quyền lợi của tôi. Nhưng nam chủ ở gần đây, cậu chỉ cần chạy theo chỉ dẫn của tôi là được]
Mạc Tử Hoa hướng đôi mắt phiếm hồng lên nhìn tên cầm đầu của đám người đấy. Dù là nam nhi nhưng lại xinh đẹp ai nỡ từ chối chứ.
Cậu tiến đến đạp vào của quý của tên đấy rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
“A..” Cậu bị va phải một nữ sinh, tưởng rằng có người giúp đỡ nhưng người đấy lại là nữ chính Lạc Khả Vi.
“Làm ơn cứu tớ bọn họ có ý định làm điều xấu với tớ”
“Sao lại để nó bỏ chạy? có mỗi việc nhỏ thôi cũng không làm được”
“Khả Vi…cậu”
“Cậu cái gì mà cậu? mày câu dẫn người yêu tao xong lên giường với anh ấy mà còn tư cách để gọi tao là bạn sao? không xứng”
Ngẫm lại thì cậu đúng là sai thật nhưng trước nay Mạc Tử Hoa chính là có chủ rồi thì cậu lại càng có mong muốn chiếm đoạt.
“Không có mà..làm ơn”
“Chơi chết nó đi”
[Nam chủ ở gần]
“Làm ơn! có ai không cứu tôi với”
“Hét to vào! mọi người đã về hết rồi sẽ chẳng có ai giúp mày đâu”
“Buông tôi ra đi mà…làm ơn” Tay chân cậu bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ta-la-tuyet-sac-giai-nhan/2998805/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.