Mạc Tử Hoa vốn còn đang suy nghĩ là đến dự sinh thần của Chu Nam Y như nào nào ngờ Đông Nhược Vũ đã sai người truyền lời đến.
Màn đêm buông xuống, cậu ngồi trước gương chải mái tóc của mình, khuôn mặt cũng rất hưởng thụ khi ngắm nhìn nhan sắc của bản thân mình.
[Kí chủ, nam chính bị trúng độc, dù không sao nhưng lại bị ảo giác với sốt]
“Nữ chính đâu? sao nàng ta không đến chăm”
[Cô ta không biết chuyện này, em là đặc biệt bật mí cho người đó]
“Ta hiểu rồi”
Mạc Tử Hoa lấy cháo mình nấu chiều nay rồi mang đến phòng của Đông Nhược Vũ. Thị vệ chặn đường, ánh mắt nghi hoặc nhìn vào cháo của cậu.
“Ta làm chút cháo thịt, muốn cho tướng quân ăn”
“Có độc thì sao?”
“Không có đâu” Để thị vệ tin tưởng hơn cậu còn lấy một thìa cho vào miệng.
“Ta nấu cũng khá nhiều, hai người có ăn không?” Thị vệ nhìn nhau rồi lắc đầu cự tuyệt
“Tiếc vậy, ta đành phải đem đi đổ rồi”
“Nếu vậy thì để ta ăn hộ cho người, đổ sẽ phí”
“Hảo” Cậu được thị vệ dẫn vào giường của y. Đông Nhược Vũ cả mặt đỏ ửng, mồ hôi ướt đẫm y phục.
“Tướng quân sao vậy?”
“Ngài ấy chỉ bị cảm chút thôi”
“Cháo đây, ăn đi” Cậu đưa cháo cho hai thị vệ. Hai người họ khuôn mặt hiện rõ sự vui sướng. Mạc Tử Hoa thấy cảnh đấy cũng cảm thấy vui lây.
Cậu lấy một chậu nước ấm với khăn. Mạc Tử Hoa cởi y phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ta-la-tuyet-sac-giai-nhan/2998792/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.