Hạ Từ Vũ về nhà rồi nhưng đến tận nửa đêm cũng chưa thấy bóng dáng. Hắn chắc tức điên luôn quá, tin nhắn gửi thì seen không rep, gọi cũng không bắt máy.
“Kêu người đưa cậu ta trở về đây”
“Vâng” Quản gia chỉ biết chúc cho cho cậu may mắn. Nhị thiếu gia tức giận đều sẽ trở nên vô cùng đáng sợ. Giờ nhìn thôi cũng hiểu rồi còn gì nữa.
Hạ Từ Vũ nhìn Mị Tình đang ngủ say trên giường thì nhàm chán đi ra ngoài. Có lẽ ăn xong một lần tư vị của cậu thiếu niên kia giờ hắn nghiện rồi, cảm giác gần nữ nhân bây giờ lại có chút buồn nôn.
_________________
Mạc Tử Hoa khó chịu tỉnh dậy, có thứ gì đó to lớn đang ôm chặt lấy cậu. Bác Nhã đã tỉnh từ lâu nhưng lưu luyến không muốn rời đi dù đàn em đứng ngoài cửa gọi một hồi lâu.
“Sao anh lại ôm tôi?”
“Tại dễ thương” Mạc Tử Hoa mỉm cười nhìn nam nhân ngu ngốc nói ra lời từ trong lòng mình. Nam nhân này tốt thật, tốt nhất trong những nam nhân cậu từng gặp. Chỉ có chút ngốc nhưng cậu lại thấy giống như cún con to xác vậy.
“Tôi với anh đâu có quen biết”
“Thế thì giờ làm quen, tôi tên Bác Nhã”
“Tôi là Mạc Tử Hoa, cứ gọi Tử Hoa là được” Cậu được Bác Nhã bế đi đánh răng rửa mặt rồi lại được bế xuống ăn sáng. Cậu đang ăn thì chợt nhớ ra còn có tên Hạ Từ Vũ, chắc giờ hắn đang tức điên lên rồi.
“Điện thoại tôi ở đâu vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ta-la-tuyet-sac-giai-nhan/2998760/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.