Tử Hoa tỉnh dậy, bụng chỉ cảm thấy hơi khó chịu chứ không còn đau như lúc nãy nữa. Trong phòng không có ai hết, cậu cảm thấy thất vọng. Rõ ràng cậu là người bị hại nhưng sao Tân Đồ Văn lại không ở đây chăm sóc cho cậu. Nhưng điều khiến cậu thất vọng hơn nữa là hảo cảm của Tân Đồ Văn dành cho cậu vẫn vậy nhưng dành cho Lạc Châu Sa đã tăng lên tận 76.
Tại sao hắn lại khó hiểu như vậy. Tử Hoa trầm ngâm suy nghĩ mà không biết Tân Kiến Vĩ đứng ngoài cửa từ nãy đến giờ.
“Không biết điều gì khiến Mạc thư ký phiền lòng vậy?” Tử Hoa ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nam nhân xa lạ với ánh mắt khó hiểu.
“Tôi là Tân Kiến Vĩ, em trai cùng cha khác mẹ với Tân Đồ Văn”
“Liên quan gì đến tôi” Tử Hoa khó chịu ra mặt, cậu ghét cái ánh mắt đào hoa kia, tại sao lại giống đối tượng công lược ở thế trước thứ 3 thế có chứ, giống Hạ Từ Vũ đến khó tin.
“Mạc thư ký cũng thật lạnh lùng, dù gì tôi cũng đã cứu cậu thì cậu cũng nên cảm ơn 1 tiếng chứ”
“Cảm ơn, cút đi được rồi đấy tôi muốn nghỉ ngơi” Tân Kiến Vĩ không vì thế mà rời đi lại còn mặt dày ngồi xuống bên dưới nựng má cậu.
“Má của Mạc thư ký mềm thật đấy, tôi có thể cắn một cái không?” Tử Hoa vừa mới tỉnh dậy thân thể còn yếu ớt nên chỉ có thể chửi rủa mặc cho Tân Kiến Vĩ đè cậu xuống giường “nhai cắn”.
Tử Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ta-la-tuyet-sac-giai-nhan/2998684/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.