Tử Hoa được Cẩm Mộ Đào đưa sang Mỹ sống trong suốt thời gian thai kì, mãi cho đến khi trước sinh 3 tuần cậu mới trở về nước bằng máy bay riêng. Tân Kiến Vĩ đã trở về sẵn sàng mọi thứ để cho cậu sinh rồi.
Cẩm Mộ Đào lo lắng cho cậu từng ly từng tí, tới đi dép y cũng giúp đỡ cậu. Tân Đồ Văn với Lạc Châu Sa cậu chẳng có chút tin tức gì hết, hai người này biến mất khỏi thế giới hay gì.
Hảo cảm lên đến tận 86, Cẩm Mộ Đào yêu cậu nhưng không dám thổ lộ, y vẫn nghĩ Tử Hoa chỉ yêu duy nhất mỗi Tân Đồ Văn
Tử Hoa nghĩ mình nên đặt cược một lần, được ăn cả ngã vào lòng Cẩm Mộ Đào. Cậu vẫn lưu số Lạc Châu Sa, cũng may cô không đổi số.
“Alo, ai thế”
“Tôi là Tử Hoa, Lạc tiểu thư có rảnh không?”
“Cậu gọi cho tôi làm gì? cuộc sống tôi chưa đủ loạn sao?”
“Gặp mặt rồi nói chuyện sau, tôi ở quán cà phê XX đối diện công ty của Tân Tổng” Cậu chẳng cần câu trả lời của Lạc Châu Sa đã tắt máy. Cậu chắc chắn cô sẽ đến, Tử Hoa chỉ không biết Lạc Châu Sa có mang theo súng hay dao để lỡ đâu tức giận quá trực tiếp tiễn cậu đi luôn.
Tử Hoa bầu rất lớn, cậu chỉ có thể mặc váy bầu ra ngoài. Pheromone của Cẩm Mộ Đào hôm qua vẫn còn trên người cậu nên không ai dám lại gần. Tử Hoa ngồi uống sữa nóng, trời hôm nay đẹp thật, không nắng cũng không mưa. Lạc Châu Sa mặc váy màu xanh ngọc đeo kính đi vào tiệm. Cậu mỉm cười vẫy tay ra hiệu cho cô. Lạc Châu Sa bất ngờ khi thấy bụng cậu nhô lên rõ ràng, Tử Hoa từ đầu mỉm cười không nói gì.
“Cậu tìm tôi có gì, nói nhanh tôi rất bận”
“Lạc tiểu thư sống tốt chứ, cũng hơn 8 tháng rồi nhỉ”
“Cậu mang thai sao…con của ai vậy”
“Lạc tiểu thư yên tâm, đứa nhỏ với Tân Đồ Văn không liên quan đến nhau.”
“Cậu hỏi tôi sống tốt sao? Ha, nực cười vừa thôi. Cuộc sống tôi đến bước đường này đều vì cậu”
“Lạc tiểu thư, tôi đã sớm cắt đứt quan hệ với Tân tổng từ trước khi hai người kết hôn rồi, hình như từ lúc Lạc tiểu thư đẩy tôi ngã”
“Tôi….”
“Không sao đâu, tôi không trách Lạc tiểu thư được.”
“Đồ Văn anh ấy từ trước đến nay trong lòng vẫn chỉ có cậu, cả ngày vùi đầu vào rượu bia với công việc”
“Lạc tiểu thư đừng vì một người không yêu mình mà phí phạm thanh xuân”
“Tôi là bà mẹ hai con rồi, còn gì là thanh xuân nữa đâu”
“Lạc tiểu thư vì sao không ly hôn với Tân tổng đi, hà cớ để bản thân mình chịu thiệt”
“Minh Trực với Minh Lam không thể không có cha, mà anh ấy đã đánh dấu tôi rồi”
“Lạc tiểu thư chuyện đã qua cứ để nó qua đi, tôi không mong cô tha thứ nhưng cũng đừng mang hận thù. Tôi đã hết yêu Tân tổng rồi.”
“Đứa nhỏ này là con của Mộ Đào đúng không?” Nhận lại câu trả lời chỉ là nụ cười của cậu. Tử Hoa không thừa nhận cũng không phủ nhận
“Hai người đã kết hôn chưa?”
“Chỉ có tôi đơn phương anh ấy thôi, Mộ Đào vẫn luôn yêu Lạc tiểu thư”
“Ai nói anh không yêu em”
“Mộ Đào, sao anh ở đây” Tử Hoa bị Mộ Đào bế đi, cậu xấu hổ che mặt không dám ngẩng lên. Lạc Châu Sa bị một màn trước mắt làm bất ngờ. Cô cười khổ, khúc mắc đã được giải nhưng cuộc sống cô sẽ chẳng thể nào quay lại ngày trước được. Trách cũng chỉ vì chữ “yêu” mà thôi
_________________________
Cậu được Mộ Đào đặt xuống ghế. Y quỳ xuống hôn lên từng đốt ngón tay của cậu, trân trọng, nâng niu ó như bảo vật quý hiếm. Ánh mắt mà y nhìn cậu tràn ngập sủng nịnh cùng yêu thương, điều ấy khiến Tử Hoa không dám nhìn đối diện vào y.
“Tử Hoa, em có thể cho phép anh làm cha đứa nhỏ không? anh hứa sẽ yêu thương em và con, Cẩm Mộ Đào anh đời này chỉ yêu duy nhất mình em mà thôi” Tử Hoa bật khóc ôm lấy y. Nhưng vì cậu đang mang thai nên ôm không được lâu đã bỏ ra vì mỏi lưng.
“Anh không ngại một người dơ bẩn như em sao?”
“Tử Hoa xinh đẹp của anh không có bẩn” Tử Hoa ôm lấy Cẩm Mộ Đào, ước gì thời gian có thể dừng lại vào thời điểm này. Tự dưng cậu nhớ đến Tân Kiến Vĩ…
Sau mấy tháng cậu gặp lại Tân Kiến Vĩ, nhìn anh gầy đi trông thấy. Cậu có chút lo lắng không biết anh có ăn uống đầy đủ hay không.
Tân Kiến Vĩ không hỏi cũng biết đứa nhỏ là con của anh trai anh. Nhưng Tân Đồ Văn lại không hề biết sự tồn tại của đứa nhỏ, nếu biết thì hắn sẽ làm hại cậu hay không? Tử Hoa nghĩ có khi hắn sẽ bắt cóc đem nhốt cậu ở đâu đó, thậm chí bức ép cậu phá thai chăng? nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.
Còn mấy tuần là tới ngày cậu sinh, chỉ là Tân Kiến Vĩ với Cẩm Mộ Đào lúc nào cũng ở cạnh cậu, Tử Hoa còn chẳng được bước chân ra ngoài lần nào. Cậu không muốn ở trong nhà quá lâu, cảm giác ngột ngạt khó chịu. Suốt ngày chỉ loanh quanh ở nhà cậu cũng phát chán.
Cẩm Mộ Đào thì phải đến công ty, Tân Kiến Vĩ có công việc phải giải quyết tối mới về. Giờ chỉ còn mỗi cậu với bảo mẫu. Tử Hoa thay váy ngủ khác rồi cùng bảo mẫu đi xuống sân hóng mát. Lâu lắm mới ra ngoài, Tử Hoa hít thở không khí trong lành, đợi sau khi đẻ xong cậu sẽ đi chơi để con cho Cẩm Mộ Đào trông.
Cẩm Mộ Đào ban đầu muốn chuyển đến biệt thự ở ngoài ô nhưng bị Tân Kiến Vĩ ngăn cản. Anh bảo nếu có tình trạng nguy hiểm hay gì thì còn tiện đến bệnh viện. Dù cho là bác sĩ giỏi nhất thì việc xảy ra sơ suất thật sự khó tránh được. Tân Kiến Vĩ thấy hợp lí nên cậu vẫn đang ở căn hộ ở ngay trung tâm thành phố
Tử Hoa ngồi nghỉ trên ghế đá chờ bảo mẫu mua nước về. Cậu vẫn không quên nhiệm vụ công lược. Chỉ là Tử Hoa muốn sinh đứa nhỏ ra, muốn được nhìn thấy con của mình. Chẳng cần biết cha đứa nhỏ là thằng tồi xứng đáng chết không được nhắm mắt như nào thì đứa nhỏ không có tội. Cậu không nhẫn tâm tới mức lợi dụng con mình để hoàn thành nhiệm vụ.
“Tử Hoa, em đấy sao….” Tử Hoa không tin được trước mắt mình. Tân Đồ Văn của trước kia đâu rồi, sao lại trông nát như thế. Quầng thâm mắt cũng rõ như vậy, hắn thức khuya nhiều lắm. Đối diện với ánh mắt chán ghét và xa lạ của Tử Hoa tâm trạng của Tân Đồ Văn càng tệ hơn.
“Tình cờ thật, không ngờ lại gặp Tân tổng ở đây”
“Mấy tháng qua em đã đi đâu vậy, tại sao lại bỏ tôi?” Tử Hoa bả vai truyền đến cảm giác đau nhói, Tân Đồ Văn như kẻ điên nắm chặt vai cậu, dường như sợ hãi cậu sẽ bỏ chạy khỏi mình. Tên này điên rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]