Tân Đồ Văn nhìn cậu nằm trên vũng máu thì thấy hối hận vô cùng. Chỉ vì tức giận mà hắn làm tổn thương cậu. Hắn không thể làm gì ngoài gọi cho Tân Kiến Vĩ đến đây. Đây là cách duy nhất. Bệnh viện ở quá xa, còn Tân Kiến Vĩ đang ở cô nhi viện khám bệnh cho mấy đứa nhỏ cách đây có tám phút lái xe.
Tân Kiến Vĩ hớt hả chạy đến, trên tay vẫn là hộp cứu thương. Anh không trách Tân Đồ Văn mà đi thẳng đến giường của cậu. Tử Hoa cấu mạnh vào người để giữ mình tỉnh táo. Nhìn thấy Tân Kiến Vĩ cậu cảm thấy yên tâm được phần nào.
“Anh đi ra ngoài, nếu Tử Hoa có chuyện gì thì có là anh trai của em em cũng sẽ không tha” Tân Đồ Văn không nói mà chỉ đi ra ngoài đóng cửa lại.
“Vĩ Vĩ, bằng mọi giá phải cứu được đứa nhỏ” Tử Hoa yếu ớt giữ lấy cổ tay áo của anh, ánh mắt tuyệt vọng cầu xin. Tân Kiến Vĩ đau lòng muốn chết, anh hôn lên trán cậu rồi nắm lấy bàn tay dính máu của Tử Hoa. Cậu cảm nhận được Tân Kiến Vĩ đang run lên. Tử Hoa thở hắt ra. Bây giờ cậu không cần cố gắng tỉnh táo nữa rồi.
“Tôi nhất sẽ cứu được cả cậu lẫn con” Một liều thuốc mê được tiêm vào người cậu. Tử Hoa thấy hai mắt mình nặng trĩu, tất cả hiện giờ chỉ có thể dựa vào Tân Kiến Vĩ mà thôi.
Một mình anh nên việc này sẽ trở nên khó khăn hơn. Bây giờ chờ người đến không kịp nữa rồi, cơ thể cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ta-la-tuyet-sac-giai-nhan/2998647/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.