Hàn Chấn Kiệt có mua chút thức ăn mang vào viện cho mấy người đứng gác. Dù sao hắn cũng chẳng phải loại người không tim không phổi không quan tâm tới người khác, chỉ là cách thể hiện có hơi khác người thôi .Họ ban đầu rất bỡ ngỡ không dám nhận nhưng rất cảm động mà không ngần ngại ăn sạch sẽ, còn luôn miệng khen hắn. Hàn Chấn Kiệt vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi trắng bệch nứt nẻ khô khốc, cả người gầy gò tiều tụy. Hắn đau lòng nhẹ nhàng hôn mấy lần lên khuôn mặt kiều diễm kia.
Nhưng đêm này hắn ngủ chẳng thể ngon, cứ nhắm mắt sẽ lại mơ thấy cảnh tượng Tử Hoa khi ấy nằm trong vũng máu với đôi mắt tuyệt vọng, buông xuôi đi tất cả. Hắn mơ thấy mình đến muộn, rồi cuối cùng đón nhận hắn là cái xác của cậu.
Vì thế hắn còn sợ hãi đến mức không tính chợp mắt thêm lúc nào nữa. Lỗi này là của hắn, đáng ra nếu Tử Hoa không có quan hệ gì với hắn thì cậu đã được an toàn rồi, thậm chí là có được tự do như mình mong muốn.
Hắn đã quá lơ là khi để nguòie bảo vệ cậu quá ít, tới người mình yêu còn chẳng bảo vệ được thì hắn làm được gì cơ chứ. Hàn Chấn Kiệt vẫn luôn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng chẳng ai biết được trong tim hắn như đang rỉ máu mỗi khi thấy cậu nằm trên giường bệnh.
Hàn Chấn Kiệt nâng niu mà hôn lên khuôn mặt cậu, bác sĩ sẽ nói là Tử Hoa tỉnh dậy, không ai có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-ta-la-tuyet-sac-giai-nhan/2998578/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.