“Làm sao quả nhân tin được ngươi?”
Hàn Thượng Thư quỳ xuống đất, cúi đầu khóc rống: “Lão thần oan uổng! Vào triều làm quan vài thập niên rồi, lão thần không có một ngày không suy nghĩ vì bệ hạ, không hề có giây phút nào không suy nghĩ về bá tánh! Ngày ngày đêm đêm đều thúc giục bản thân, tuyệt đối sẽ không làm hại con dân Vạn Đại… Bệ hạ hiểu rõ! Bệ hạ hiểu rõ mà!...”
Chiêu Thánh Đế mới ra khỏi Ngự Thư Phòng thì đụng phải Hàn Tần đang bưng đồ ăn.
Hàn Tần vừa thấy Chiêu Thánh Đế, ánh mắt sáng lên.
Nàng ta ung dung thong thả đi đến trước mặt Chiêu Thánh Đế, nũng nịu hành lễ. Sau đó nàng ta cười duyên vài tiếng, nói: “Bệ hạ vạn phúc kim an! Thần thiếp gặp qua bệ hạ!”
“Đây thật đúng là duyên phận trời cao mà! Thần thiếp đang định đến gặp bệ hạ thì ở trên đường đã gặp bệ hạ… Thật khiến thần thiếp vui sướng mà không biết nên nói cái gì cho phải!”
“...”
Môi mỏng của Chiêu Thánh Đế hạ xuống, giữ khoảng cách với nàng ta.
Mùi son phấn xung quanh Hàn Tần thật sự quá nồng… Không thể so sánh được với hương thơm sâu kín khiến người thoải mái trên người Đại Nhi.
Nghĩ đến người con gái yếu đuối đó, đáy mắt Chiêu Thánh Đế tràn ra vài phần ý cười.
Đêm qua lại lăn lộn một trận, không biết hôm nay Đại Nhi ra sao, khi nào mới rời giường? Giờ này đã dùng bữa hay chưa?
Cũng không thể hoàn toàn trách quả nhân không đúng. Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-so-tay-nguoc-can-ba-cua-chuyen-gia-tra-xanh/2529397/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.