Nguyên cái bàn này, chỉ có An Quý Nhân không có tham dự.
Nàng ta vẫn luôn nhìn Ngu Đại, trong mắt hàm chứa lo lắng.
Ngu Đại: Gặp được đối thủ.
Mọi người cười nhạo xong rồi, Ngu Đại mới chậm rãi nâng tay lên, dùng tay áo che lấp cánh môi diễm sắc, nhẹ nhàng ho hai tiếng.
Tề Quý Nhân đang đắc ý: “Ồ? Cơ thể nương nương lại không khỏe sao? Không bằng làm Tiểu Tuyền Tử đưa người trở về?”
“Đáng tiếc yến tiệc thưởng thức hoa sen của Thư Phi… Có chỗ nào so được với sức khỏe của nương nương đâu? Yến tiệc thưởng hoa sen bỏ lỡ không quan trọng, nếu như nương nương bị làm sao, bệ hạ sẽ trách tội chúng ta.”
“…”
Ngu Đại buông tay áo, khẽ mỉm cười.
Nàng nhìn vị phi tần đang mở miệng kia: “Vị này…” Nàng dừng lại, mắt nhìn tiểu muội.
Tiểu muội đã sớm tức giận muốn chết, nàng ấy tiến lên một bước, cũng không nhỏ giọng nhắc nhở: “Thưa nương nương, vị này chính là Liên Đáp Ứng còn chưa được thị tẩm.”
“Ngươi!”
Còn chưa được thị tẩm.
Đây là nỗi đau của nữ nhân trong cung.
Huống chi thời gian Liên Đáp Ứng vào cung không tính ngắn. Có người vào sau nàng ta mà phân vị còn cao hơn cả nàng ta. Chính là nhớ thời gian nàng ta vào cung dài hơn một ít, mới gọi nàng ta một tiếng tỷ tỷ nhưng sau lưng ai biết ai để mắt ai đâu?!
Một câu rất nhanh đã khiến Liên Đáp Ứng tâm sinh oán hận.
Nàng ta siết khăn, vô cùng không cam lòng trừng mắt với Ngu Đại.
Ngu Quý Phi này! Thật đúng là chó cậy mặt chủ!
Dựa vào cái gì không nhớ được tên nàng?! Còn cần một tỳ nữ nho nhỏ để nhắc nhở!
Phân vị nàng ta thấp, cũng là chủ tử! Cũng không phải một tỳ nữ có thể tùy ý cưỡi lên trên đầu giương oai với chủ tử!!!!
Càng nghĩ càng giận, vậy mà Liên Đáp Ứng hoàn toàn không màng còn có những người khác ở đây, tiến lên muốn tát một cái vào mặt tiểu muội. Nàng ta còn xấu hổ quá thành giận kêu lên: “Tỳ nữ nho nhỏ cũng dám càn rỡ như thế! Nhất định là bình thường Quý Phi nương nương dạy dỗ không nghiêm, ta không quen ngươi!!!”
Có thể thấy được, vị Liên Đáp Ứng này tuy phân vị thấp, nhưng bình thường ở trong cung mình hung hăng ngang ngược cỡ nào.
Đối hạ nhân cũng không phải nói đánh là đánh, nói mắng là mắng.
Liên Đáp Ứng không hề che giấu động tác của mình, quang minh chính đại tát qua đây.
Trong ấn tượng của nàng ta, tỳ nữ là người thấp kém nhất bên trong hoàng cung.
Dù nàng ta không được thị tẩm, vẫn là chủ tử! Vẫn là nữ nhân của Chiêu Thánh Đế!!
Làm sao dám cản nàng ta? Nàng ta tát một cái đều là ban ân đấy chứ?!
“…”
Tiểu muội cười lạnh một tiếng.
Nàng ấy luyện qua võ đương nhiên không có khả năng bị tát như vậy. Một Đáp Ứng có phân vị thấp hơn rất nhiều so với nương nương nhà bọn họ, đừng nói tát nàng ấy một cái, chính là nếu nàng ấy tát lại thì…
Trừ bỏ nương nương nhà bọn họ, không ai dám nói nửa lời.
“Ngươi!”
Tay Liên Đáp Ứng còn chưa đụng đến tiểu muội, đã bị nàng ấy nắm cổ tay ở giữa không trung.
Cũng không biết tiểu muội nắm huyệt vị nào, đau đến mức Liên Đáp Ứng thở hổn hển. Một lúc lâu nàng ta cũng không thể động đậy, sắc mặt “soạt” một cái lập tức trắng bệch.
Liên Đáp Ứng để ý mặt mũi nhất. Nàng ta nghĩ phía sau nhiều người nhìn như vậy, trước một giây kêu đau thì nàng ta cắn răng ép mình nuốt xuống.
Tiểu muội cao hơn Liên Đáp Ứng một ít, lúc này đứng thẳng thắn eo lưng. Liên Đáp Ứng còn cần hơi ngẩng cằm mới có thể thấy đôi mắt nàng ấy.
Cảm nhận giống như rơi xuống hạ phong, hơn nữa sự đau đớn kịch liệt trên tay khiến bàn tay khác của Liên Đáp Ứng lập tức dùng sức siết chặt khăn. Thậm chí có dấu vết nàng ta cào phá trên khăn.
“…”
Ngu Đại đứng ở phía sau tiểu muội vô tội chớp chớp mắt.
Chuyện này không liên quan gì đến ta nha. Là Liên Đáp Ứng ra tay trước, tiểu muội đáng thương của ta là phòng vệ chính đáng nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]