Chương trước
Chương sau
Mọi người trong hậu cung sau khi gả vào trong cung, cả đời sẽ không cơ hội ra cung. Có phi tần chỉ có theo hoàng đế ra cung mới có cơ hội ra cung.

Càng miễn bàn đến việc tùy tiện về nhà gặp cha mẹ.

Đó đều là sau khi đạt được sự cưng chiều của hoàng đế, mới có thể có thêm đặc quyền.

Chiêu Thánh Đế nghĩ đến việc Quý Phi của hắn muốn đi ra ngoài, trong lòng giống như có thứ gì đè đó nặng, khó chịu đến cực hạn.

Hắn duỗi tay ôm eo Quý Phi, để nàng ngồi xuống trên đùi mình.

Đôi tay bao vây lấy nàng, hoàn toàn khóa nàng ở trong lòng ngực mình.

Là tư thế chiếm hữu dục cực cường.

“Đúng, đúng nha.”

Dường như Quý Phi của hắn còn chưa có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Bệ hạ suy nghĩ đi, Phật Châu là món đồ rất tốt nha, nho nhỏ nhưng thuận tiện, sẽ không chiếm nhiều chỗ.”

“Nếu Đại Nhi đột phát ra ý tưởng tặng bình phong phỉ thúy, tặng ngọc khí hay kim sức gì đó. Thái Hậu nương nương là người tiết kiệm như vậy, cả ngày còn phải suy nghĩ xử lý ra sao, làm sao mới không xấu. Vậy thì gây phiền phức cho nàng lão nhân gia quá.”

“Những đồ vật lớn khác còn tốn diện tích, chưa nói đến có một ngày không cẩn thận sẽ bị hỏng! Cái này không tốt lắm nha, còn tăng thêm gánh nặng cho bọn nha đầu ở cung Từ Ninh nữa… Đại Nhi không thích như vậy.”

“Chúng ta tặng quà đương nhiên là hy vọng Thái Hậu nương nương vô cùng vui vẻ nha! Đại Nhi không có bất kỳ ý tứ gì chỉ đại người khác đâu. Đại Nhi chỉ là việc nào ra việc đó mà thôi.”

“Bệ hạ không được nghĩ nhiều nha.”



Ngu Đại bĩu môi, ra vẻ nghiêm túc nói.

“…”

Giấu đầu lòi đuôi.

Chiêu Thánh Đế bật cười một lát. Hắn dùng chóp mũi cọ cọ vào gương mặt của Tiểu Quý Phi, giọng nói nặng nề: “Nhưng quả nhân không muốn để Đại Nhi ra cung, nên làm thế nào mới tốt đây?”

“Quả nhân nghĩ đến việc người khác dừng đôi mắt trên người Đại Nhi… Cho dù là trên quần áo, quả nhân sẽ không vui vẻ chút nào.”

“Quả nhân không vui vẻ thì muốn giết người. Đại Nhi tốt như vậy, nhất định sẽ không hy vọng quả nhân giết người, đúng không?”

“… A.”

Tiểu gia hỏa trong lòng ngực cũng không có bị sát khí xung quanh hắn dọa đến.

Nàng còn duỗi tay ôm vòng lấy eo của Chiêu Thánh Đế, thoải mái hào phóng dính cơ thể mình vào trong lòng ngực hắn.

“Bệ hạ thích ta như vậy à.”

Giọng nói nàng có một chút kiêu ngạo nhỏ: “He he he.”

Chiêu Thánh Đế rũ mắt nhìn thấy một đoạn cổ trắng nõn đưa tới cửa, cánh tay ôm lấy eo nàng càng ôm chặt hơn.

“Đại Nhi không sợ sao?”

Ngu Đại cười, hỏi lại: “Vì sao phải sợ? Bệ hạ ra tay với người khác, đâu phải ra tay với ta.”



“…”

Giọng điệu ngây thơ đơn thuần đến cỡ nào.

Lời nói tàn nhẫn đến cỡ nào.

Chiêu Thánh Đế thì cười.

“Bệ hạ đồng ý sao ~ Đại Nhi chỉ là muốn ra cung mua một chuỗi Phật Châu mà thôi, tuyệt đối không vượt quá ba canh giờ là sẽ trở về! Đại Nhi đảm bảo sẽ về trước bữa tối, cùng ăn bữa tối với bệ hạ, được không?”

Ngu Đại thật sự thể hiện đúng bản chất của yêu phi, càng khó lấy được là càng muốn làm nũng tỏ vẻ đáng thương, la lối khóc lóc để có được.

Chiêu Thánh Đế không nói lời nào, cứ nhìn nàng như vậy.

Ngu Đại đối diện với Chiêu Thánh Đế một lát, bỗng nhiên hiểu ra điều gì.

Nàng cắn môi dưới, lông mi thật dài nhẹ nhàng rũ xuống dưới, che khuất sự giảo hoạt trong mắt.

Nàng đứng dậy, điều chỉnh dáng ngồi một chút.

Vốn dĩ hai chân nàng đặt sang một bên, ngồi nghiêng trên đùi hắn, lúc này đổi thành một bên một chân, ngồi dạng chân.

Ngu Đại hơi hơi nâng cằm lên, nhắm ngay môi của Chiêu Thánh Đế hôn lên...

Khi cánh môi mềm mại dán sát ở bên nhau, cuối cùng đáy mắt Chiêu Thánh Đế xuất hiện cảm xúc vừa lòng.

Ngu Đại: Hừ!! Đại móng heo!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.