Đường Huyên Huyên từ trong hôn mê tỉnh lại, mắt đẹp lưu chuyển mê mang thủy quang, sau một lát mới tỉnh thần.
Nhớ tới tình cảnh bị đùa giỡn trước đó, khuôn mặt thanh lệ vô song của Đường Huyên Huyên đỏ lên, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi nào còn có nửa phần hình ảnh Thánh Nữ cao khiết không dính khói lửa phàm tục? Cũng may không có ai thấy.
“Đường cô nương nàng tỉnh rồi, thật tốt quá.” Từ Lâm Khiêm bưng một chén thuốc đẩy cửa mà vào, thấy vậy nữ tử thanh lệ trên giường mỉm cười, mang theo vui mừng.
“Từ công tử, đây là đâu?” Đường Huyên Huyên đạm đạm cười, khôi phục bộ dáng bình tĩnh dĩ vãng, thanh lệ thoát tục phảng phất giống như tiên tử.
Từ Lâm Khiêm thần sắc trong nháy mắt hoảng hốt, sau đó đặt cháo trên bàn, “Nơi này là một khách điếm tuyệt đối an toàn, Đường cô nương có thể dưỡng thương thật tốt.”
Nghĩ một chút Từ Lâm Khiêm mở miệng nói, “Đường cô nương bị Thành Tuyết Lan đả thương chắc chắn không dễ chịu, không thì để ta chữa thương giúp nàng.”
Đường Huyên Huyên vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc và vẻ mặt lo lắng của đối phương, ma xui quỷ khiến lại gật đầu đáp ứng.
Một nam một nữ chung một chỗ đúng thật là vô cùng xấu hổ, Đường Huyên Huyên có chút không được tự nhiên nhưng là nhớ tới việc này là nàng nhận lời, thân là nữ nhi giang hồ cũng không nên ngượng ngùng, vậy nên liền thản nhiên hơn.
Từ Lâm Khiêm ngồi xếp bằng ở sau Đường Huyên Huyên, đột nhiên mở miệng, “Đường cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-va-mat-cong-luoc/1595968/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.