Tiễn Thác Bạt Chân đi, Điền Tuyết Lan buông khăn ném đến trên mặt đất, đầy mặt khinh thường.
Nếu không phải vì để tiện hành sự, nàng mới khinh thường lá mặt lá trái với nam nhân như vậy, có lẽ Thác Bạt Chân cảm thấy bộ dáng này quá mức hám lợi, nhưng đương gia chủ mẫu chưởng quản nội vụ theo lý thường hẳn là thiên kinh địa nghĩa, mà Cao Phương Phỉ gọi là không màng quyền thế cao khiết như tuyết, nhưng nàng ta chẳng lẽ không chưởng quản cung vụ chấp chưởng lục cung như thường đó sao? Thật là buồn cười!
“Người đâu, hầu hạ bổn vương phi tắm rửa.” Giương giọng hô với bên ngoài, đôi tay Điền Tuyết Lan theo bản năng bảo vệ bụng.
Nàng cũng từng làm mẫu thân ở một đời Ngô Tuyết Lan kia, cũng đối với hài tử yêu thương từ nội tâm, nếu thân sinh phụ thân không yêu nó, vậy nàng liền cho nó tình yêu thương gấp đôi. Danh vị tôn vinh mà đời trước nó nên có, nàng đều phải đòi lại từng cái một.
Kết cục của Xuân Hương tất cả mọi người thấy được, thi thể liền như vậy đĩnh đạc đặt ở trong viện, mùi máu tươi trải rộng toàn bộ sân, làm người khác muốn bỏ qua cũng khó. Từ giờ phút này trở đi, bọn hạ nhân vương phủ đều không hẹn mà cùng sinh ra một ý niệm —— Vương phi đắc thế.
Ai cũng biết Vương phi không được sủng, ngay cả tỳ nữ hơi chút được yêu thích đều có thể dẫm hai chân, Vương gia cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, lựa chọn cam chịu thái độ.
Không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-va-mat-cong-luoc/1595943/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.