“Lãnh Mạc Phong, ông có thấy làm tôi thất vọng hay không?” Bà Lãnh lớn tiếng trách cứ, hai mắt đỏ đậm.
“Điền Hiểu Hoa, bà đừng cho là tôi không biết mấy chuyện bà làm sau lưng tôi, nếu không phải nể mặt A Phong tôi đã sớm ly hôn với bà rồi.” Bà Lãnh phẫn nộ, ông Lãnh càng bất bình hơn.
Nếu không phải vì con trai, ông căn bản sẽ không cưới người đàn bà thô lỗ vô tri này, sau khi A Phong sinh ra thì càng một lòng đặt hết tâm tư vào nó, giữa vợ chồng sớm đã là bằng mặt không bằng lòng.
Cha vợ mang Húc Nghiêu đi ông cũng hiểu được, trong chuyện này ông chịu trách nhiệm rất lớn. Nhiều năm qua ông đều bớt thời giờ đi ở cùng với Húc Nghiêu, nếu hiện giờ A Phong không biết cố gắng, ông cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Ông…… Ông đang nói cái gì? Tôi không biết……” Bà Lãnh ánh mắt né tránh, rõ ràng là nghĩ tới gì đó. Chuyện của bà ta làm bí ẩn như vậy, ông ta là làm sao mà biết được, bà Lãnh nghĩ trăm lần cũng không ra.
“Nếu bà yên phận tôi liền không so đo với bà, nhưng nếu bà lại gây sóng gió, liền chớ có trách tôi trở mặt vô tình.” Ông Lãnh đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, chỉ khi ánh mắt dừng trên người Lãnh Húc Nghiêu mới có thể hòa hoãn hơn.
Lãnh Phong đứng ngốc tại chỗ, giờ này khắc này hết thảy phát sinh giống như là giấc mộng hoang đường, tỉnh mộng anh ta vẫn là con trai độc nhất của Lãnh gia, là bảo bối đầu quả tim của cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-va-mat-cong-luoc/1595923/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.