Chương 943: Người nhà thời loạn thế 30 Edit: Jess93 Vừa học được một chút tri thức. Tiêu Cẩm Ngọc đem tất cả những gì gặp được ven đường đều ghi tạc trong lòng, hắn là nam giới duy nhất của nhà họ Tiêu, hắn muốn đem cái nhà này chống lên! Nam tử hán chính là phải đỉnh thiên lập địa, phải bảo vệ các chị gái yếu đuối của hắn.. Hắn nhìn thoáng qua thân ảnh vạm vỡ phía trước, ách.. Mặc dù có đôi khi một số người cũng không cần hắn bảo hộ. "Có người đi ra, bốn, năm người." Lâm Tịch còn nói thêm. Quả nhiên, chỉ chốc lát, một hồi náo loạn cùng với tiếng ngựa hí cùng tiếng chân "Cộc cộc cộc" dọc theo con đường duy nhất ra tới. Trong thôn có tiếng khóc mơ hồ truyền đến. Tu luyện mấy ngày này, phạm vi ngũ thức cùng tinh thần lực của Lâm Tịch cũng tăng lên, có thể nghe thấy rõ ràng mấy người vừa giơ roi giục ngựa vừa tùy ý trò chuyện. Một người đàn ông quay đầu về thôn lớn tiếng hùng hùng hổ hổ: "Khóc con khỉ, lần sau lại có chút như vậy, ông đây sẽ bưng cái ổ nghèo mạt rệp này của đám chúng mày!" "Mẹ kiếp, lần sau tao không mượn đồ nữa, trực tiếp mượn người, tao thấy có hai con nhỏ rất xinh. Từ lúc trời trở lạnh, các anh em trên núi đã lâu không được ăn mặn." "Đệt! Vậy sao vừa rồi mày không nói?" Người nói chuyện lúc trước mắng: "Đồ ngu, ngày mai không phải chúng ta đi tuần thôn, đến thôn mượn đàn bà còn không phải như vậy? Đại ca nói, không thể bắt lấy một con dê kéo chết, mày đúng là rắm chó cũng đều không hiểu!" Không cần hỏi cũng biết mấy người này khẳng định không phải người tốt. Tiêu Cẩm Ngọc nhìn ánh mắt như trộm của chị hai liền biết bà chị này chắc chắn lại có ý đồ xấu gì đó. "Chị hai, chị dự định xử lý như thế nào?" Hai mắt Tiêu Cẩm Ngọc cũng tỏa sáng, dáng vẻ nóng lòng muốn thử nhìn năm con ngựa cao to chỉ cần rẽ hai chỗ cong liền có thể đến trước mặt bọn họ. Lâm Tịch bĩu môi, đem bắp chân dù mặc quần bông vẫn như cũ nhìn rất thon dài xoạc ngang trên đường đất: "Chị tính đợi lát nữa sẽ làm bọn họ vấp một cái bổ nhào." Tiêu Cẩm Ngọc: . Tiêu Bá Dận: . Tiêu Trúc Cẩn: . Phúc tẩu: Mình là người hầu, không dám có ý kiến. "Nói nhảm gì đó." Tiêu Cẩm Ngọc trợn mắt một cái, cảm thấy chị hai càng ngày càng thả bay bản thân, còn có thể tán gẫu đàng hoàng hay không? Hai bên đường là mương sâu, Lâm Tịch trở mình một cái lăn vào trong mương, mấy người Tiêu gia đang nằm trong cỏ khô cao hơn nửa người, mặt đất lạnh cóng, chẳng qua trong mương có rất nhiều hòn đá lớn bằng nắm đấm. Chỉ là chỗ sát bên hòn đá cũng đông lạnh, Lâm Tịch vận khí đến trên tay, mạnh mẽ bẻ hòn đá kia xuống. Năm người, năm khối đá tảng. Tới đi bảo bối, ai cũng có phần. "Cẩm Ngọc, lát nữa mấy người kia tới, chị đếm tới ba, em liền ném đá vào bọn họ, hai người phía trước là của em, nhớ rõ ném chuẩn chút, ném người đừng ném ngựa, đây là phương tiện giao thông tương lai của chúng ta." Lâm Tịch nhỏ giọng nói. "Ừm, biết rồi." Tiêu Bá Dận cảm thấy cô như vậy thực sự hồ nháo, nhưng mắt thấy người sắp đến trước mắt, muốn ngăn cản đã không kịp, đối phương năm người, nhưng con trai lẫn con gái nhà mình chỉ có bốn cái tay. Cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia để một người chạy đi. Tiêu Bá Dận đành phải cầm lấy một khối đá chuẩn bị. Ông ấy vừa âm thầm khổ sở hai đứa bé này học hư vừa ngoẹo đầu nói với Lâm Tịch: "Số ba là của cha." Cộc cộc cộc.. Một.. Hai.. Cộc cộc cộc.. Ba! Khi chữ "ba" vừa ra khỏi miệng Lâm Tịch, năm khối đá "Vù vù" trực tiếp ném về hướng năm người cưỡi ngựa chạy tới. Mấy người đang trò chuyện khí thế ngất trời, hưng phấn không thôi nói ngày mai đi tuần thôn làm như thế nào như thế nào, thình lình năm khối đá như bánh bao lập tức đập tới chỗ bọn họ. Năm người còn không có nghĩ rõ ràng xảy ra chuyện gì, đã bị tảng đá gào thét mà tới đập trúng. Chẳng qua số hai may mắn tránh thoát, số ba mặc dù bị đập, nhưng không có ngã xuống ngựa. Số hai cùng số ba ngay cả đầu đều không dám trở về, trực tiếp thúc vào bụng ngựa, hốt hoảng mà đi. Lâm Tịch đã đoán được mấy người này hẳn là giặc cỏ trên núi, giặc cỏ là cách gọi thổ phỉ ở năm tỉnh phía bắc. Thổ phỉ xuất thân không phải trường hợp cá biệt, có dân chúng cùng đường bí lối, thôn dân, có du côn chơi bời lêu lổng, có lưu dân không nhà để về.. Bởi vậy Lâm Tịch cũng không có đối với bọn họ đuổi tận gϊếŧ tuyệt, chỉ thu dao găm trên thắt lưng bọn họ, súng ngắn shiki 14 sau đó trực tiếp để cho bọn họ xéo đi. Hay người chạy trốn quan sát từ xa, Lâm Tịch cũng không đuổi theo, mặc cho hai người kia đem ba đồng bạn xiêu vẹo không phải trật chân chính là trật khớp eo cứu đi. Tiêu Cẩm Ngọc nhìn ba con ngựa không công được đến, hưng phấn như được món quà quý giá gì đó. Lâm Tịch lạnh lùng nói một câu "Em biết cưỡi sao?" Hắn lập tức ỉu xìu. Lâm Tịch kéo qua một con ngựa đỏ thẫm, lưu loát chỉnh yên nhấc chân leo lên ngồi vững vững trên lưng ngựa. Tiêu Cẩm Ngọc hâm mộ không thôi. Hiện giờ hắn chính là fans boy của Lâm Tịch, mặc dù trên miệng không chịu thừa nhận. Dù sao Lâm Tịch biết hắn đều nhao nhao muốn học. Những con ngựa này đều được dưỡng tốt, Lâm Tịch đoán đa số đều là "Mượn" từ nhà dân gần đây, ngựa đỏ thẫm rất ngoan ngoãn, Lâm Tịch thấy Tiêu Cẩm Ngọc trông mà thèm không thôi, liền dùng tay vuốt ve ngựa đỏ thẫm mấy lần, sau đó đem dây cương đưa cho Tiêu Cẩm Ngọc. Hai con ngựa còn lại cô đều dắt tới. Năm người đem đồ ở trên thân đều đặt ở trên lưng ngựa, đi tự nhiên cũng nhanh hơn một chút, chẳng mấy chốc đã đến Vương gia mộ. Vừa mới vào thôn, chỉ nghe thấy có người đang cấp tốc gõ chậu đồng vỡ: "Lại tới, lại tới, nhanh giấu đi!" Lâm Tịch: . Trong thôn nhỏ thoáng chốc gà bay chó chạy. Lâm Tịch không có cách nào, đành phải la lớn: "Các hương thân, không cần sợ hãi, chúng tôi không phải giặc cỏ, chúng tôi tới tìm người thân." Lâm Tịch hô nhiều lần, nghe thấy là giọng nữ rất nhu hòa đang nói chuyện, cuối cùng có người lặng lẽ nhô đầu ra, kết quả vừa nhìn thấy ba con ngựa này, lập tức hồn phi phách tán, lại muốn chạy. Tiêu Bá Dận cất cao giọng hô: "Xin hỏi thôn trưởng có ở đây sao? Tôi tìm Tiêu Hồng Viễn. Tôi là người Tiêu gia." Tiêu Bá Dận hô hai lần, mới có một cụ ông run rẩy đi tới nói: "Thật sự không phải là giặc cỏ (thổ phỉ) ?" Cụ ông trông thấy mấy người này có già lẫn trẻ, phong trần mệt mỏi, quả thật không giống những giặc cỏ đó, cụ ông dụi mắt một cái: "Ngài nói, ngài họ Tiêu?" "Đúng, tôi là Tiêu Bá Dận." Cụ ông nghe xong, thế mà muốn quy củ hành đại lễ cho Tiêu Bá Dận, Tiêu Bá Dận nhanh chóng nâng lên: "Đừng đừng, cụ ơi, dân quốc, hiện tại không thể làm cái này nha." "Ông chủ, ngài đã tới, làng này, lão sắp thủ không được rồi!" Nơi đây vốn có mười mấy gia đình, mà Tiêu gia tới đây thủ lò cơ bản cũng là gia chủ mang theo một người hầu trực tiếp ở trong động nhị long trên núi, hàng năm tuyết lớn ngập núi mới trở lại trong thôn. Nơi đây mặc dù nghèo nàn, nhưng Tiêu gia thỉnh thoảng sẽ có tộc nhân chán đời tới đây định cư, dần dần cũng thành thôn xóm có bốn năm mươi hộ, đại đa số người trong thôn đều là họ Tiêu. Thậm chí đã có người gọi nơi này là Tiêu thôn mà không gọi là Vương gia mộ. Đại bá Tiêu Bá Dận chết sớm, mà Tiêu Bá Dận lại vẫn luôn không con, chỉ có thể lưu lại Phượng Lai chờ nuôi lớn người thừa kế đời sau mới có thể tới đây thủ lò. Nhà ông chủ vẫn luôn không có người đến, mấy năm nay giặc cỏ huyên náo thật sự không tưởng nổi, ba ngày hai đầu tới "Mượn" đồ vật, đem một cái thôn hoàn hảo "Mượn" đến mức chỉ còn lại mười mấy gia đình. Cụ ông là Tiêu Hồng Niên em trai Tiêu Hồng Viễn, con trai bởi vì che chở thôn bị giặc cỏ đánh chết, Tiêu Hồng Niên nói mà nước mắt tuôn đầy mặt. Vừa lau nước mắt vừa hỏi mấy con ngựa này như thế nào đến trong tay bọn họ. Tiêu Cẩm Ngọc nói: "Là cháu và chị cướp tới!" Tiêu Hồng Niên nghe xong, gậy trong tay suýt chút nữa bị dọa rớt: "Trời ạ, lần này các cháu gây ra họa lớn rồi, đi mau, đi mau, lão già này chống ở nơi này, các cháu đều đi đi!" Dứt lời chuẩn bị đập tay vào chậu đồng nứt, Lâm Tịch ngăn ông ấy lại: "Cụ ơi, chúng cháu làm sao lại gây ra họa lớn rồi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]