Chương 930: Người nhà thời loạn thế 17 Edit: Jess93 Vương Thu Nguyệt dậm đôi giày da dê giày màu nâu xuống đất, phát ra tiếng "Cộc cộc." Trong lòng cô ta rất bực bội. Vì cái gì Tần Ẩn vẫn luôn như có như không nhìn đồ nhà quê kia? Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, di thái thái do một bà vợ bé không ra gì sinh ra, có gì để nhìn? Cô ta không hiểu anh sáu đang làm cái gì. Một hai phải mang theo bọn họ chạy thật xa đến bên này chơi. Chẳng lẽ hắn không biết người Đông Dương hoạt động rất hung hăng ngang ngược tại năm tỉnh phía bắc sao? Ỷ vào những điều ước tiền triều ký kết đó, người Đông Dương đã có tô giới của mình tại năm tỉnh phía bắc cùng với hai tỉnh ven biển, ngay cả cha già nhà cô ta nhìn thấy người Đông Dương đều phải khách khách khí khí. Bọn họ không quen cuộc sống ở đây, trước mắt quan hệ với Tằng gia cũng rất khẩn trương, mạo hiểm tới địa bàn của Tằng lão đầu chỉ vì gặp hai mẹ con này? Không đúng, hiện tại là mẹ nó ba người. Trong đôi mắt to của Vương Thu Nguyệt bốc lên lửa giận hung dữ nhìn chằm chằm đồ nhà quê đang chiến đấu với món giò hấp trên bàn. Bên kia của bọn họ cũng có rất nhiều người nữ giả nam trang, mặc quần yếm kèm áo sơmi, mang theo mũ đi săn hoặc là mũ nồi, dở dở ương ương! Lâm Tịch: Cũng không phải thế, ông đây là bị ép. Ông đây đã làm là làm đàn ông chân chính, giả trang không có ý nghĩa! Cơm nước no nê, Lâm Tịch lại ực một hớp rượu trái cây, ôm quyền ngang ngực: "Cám ơn Vương thiếu gia an bài, ba người chúng tôi cũng đã ăn uống no đủ, xin từ biệt." Sau này không gặp lại. Liễu Liên nghe xong liền muốn đứng lên, lại bị Lâm Tịch đâm hai châm vào dưới xương sườn, lập tức cảm thấy ngực mình đột nhiên co rút đau đớn một hồi, sau đó nói không ra lời. Tiêu Trúc Cẩn thấy mẹ không nói một lời đứng dậy theo em gái, coi là đây là đồng ý với em gái, cũng đứng lên chuẩn bị rời đi. Vương Đằng Phi thấy sắc mặt Liễu Liên khó coi, nhưng lại không nói gì, chỉ đành mỉm cười: "Hiếm khi hai em gái cùng dì ra ngoài một chuyến, ở thêm hai ngày đi, cách quán rượu Tôn không xa có một cái hồ Lạc Nguyệt, mùa thu chính là mùa thích hợp vừa có cảnh đẹp lại có cua mập còn có vịt hoang bay khắp nơi, Đằng Phi nguyện vì dẫn đường bồi dì và hai em cùng nhau thưởng thức non sông tươi đẹp, mỹ vị nhân gian." Nói xong, một đôi mắt đào hoa thủy nhuận bình tĩnh nhìn Liễu Liên. Liễu Liên muốn nói: "Tốt tốt tốt!" Ngắm cảnh còn có thể vui chơi giải trí, bên cạnh lại có mỹ nam bồi, coi như nhìn xem cũng là đẹp mắt, một nhóm người này tiền hô hậu ủng, phong quang cỡ nào, khí phái cỡ nào, có mặt mũi cỡ nào! Đây chính là cuộc sống Liễu Liên theo đuổi cả đời! Nhưng hiện giờ có miệng không thể nói, bà ta muốn liều mạng gật đầu, nhưng nha đầu chết tiệt bên cạnh không biết lại lấy cái gì đâm bà ta một cái, cảm giác vừa đau vừa nhột từ chân Liễu Liên trực tiếp vọt tới bụng dưới, một cảm giác muốn tiểu bất ngờ xảy ra, bà ta không khỏi giật nảy mình run rẩy một hồi lâu. Nhưng ở trong mắt người khác, đó chính là đang liều mạng lắc đầu, tôi không đi tôi không đi. Ánh mắt hung dữ của Vương Thu Nguyệt vốn nhìn chằm chằm người phụ nữ này lập tức thu hồi lại. Hừ! Coi như bà thức thời. Cô ta quả thật muốn đi hồ Lạc Nguyệt, chẳng qua là đi cùng anh sáu và Tần Ẩn, ba đồ nhà quê chướng mắt này có bao xa lăn bấy xa cho bản tiểu thư. Vương Thu Nguyệt vươn tay kéo Tần Ẩn, nhưng lại kéo hụt, nụ cười trên mặt cũng có chút mất tự nhiên: "Anh sáu, nếu người ta đã không nguyện ý đồng hành, vậy cũng đừng miễn cưỡng người ta, chúng ta đi thôi, ở lại đây thật nhàm chán!" Tròng mắt Liễu Liên loạn chuyển nhanh như chớp, người ta cũng muốn đi, mang người ta theo với! Nhưng nỗi lòng của bà ta ai cũng không tiếp thu được. Lúc này Vương Thu Nguyệt cũng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, Lâm Tịch lôi kéo Tiêu Trúc Cẩn tới gần cô ta, đi vài bước đã tới cửa ra vào. Vương Đằng Phi đang muốn lớn tiếng la lên, gọi người ngăn cản ba người này. Toàn bộ phục vụ trong quán rượu Tôn gia đều là người luyện võ, tin tức từ năm tỉnh phía bắc bên này, hầu như đều dựa vào nơi này truyền về, tất cả đều là một tổ chức ẩn trong hang ổ địch. Kết quả không đợi hắn mở miệng, lại bị Tần Ẩn vô ý đụng một chút, chờ hắn hoãn lại một hơi này, ba mẹ con kia đã đi đến góc cầu thang lầu hai. Trong quán rượu này, các phòng riêng sang trọng khép kín đều ở lầu ba, lầu hai chỉ dùng bình phong ngăn nửa phòng, lầu một được bao quanh bởi các ghế ngồi rải rác, ở giữa để trống một chỗ chuẩn bị sân khấu cho người kể chuyện và hát rong. Giờ phút này đang là giờ cao điểm giữa trưa, khách đến như mây, lầu một lầu hai hầu như không còn chỗ ngồi. Lúc trước chọn nơi này chính là bởi vì tam giáo cửu lưu hạng người gì cũng có, thuận tiện hành sự cùng tìm hiểu tin tức, nhưng hiện tại lại thành trở ngại khiến hắn không thể bắt giữ ba mẹ con này. Một hành động sai lầm có thể sẽ làm bại lộ quán rượu Tôn gia, hơn nữa, Tiêu Trúc Nhàn lỗ mãng kia thoạt nhìn rất "Cứng," nếu hắn cứng rắn lưu lại ở đây, cô ta hô to một tiếng: "Tôi là di thái thái soái phủ." Hậu quả thật đúng là không chịu nổi. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể trông mong nhìn con vịt đã đun sôi bay đi. Kỳ thật Vương Đằng Phi là một người cẩn thận chặt chẽ, nếu không hắn cũng sẽ không chọn gặp mặt ở đây. Ở địa bàn của mình, phần thắng mới lớn hơn. Hắn biết hiện giờ toàn bộ Tiêu gia đều ở dưới mí mắt Tằng Thiên Thọ, cho nên cũng không dám tự mình lộ diện, chỉ có thể chọn nơi này, để Liễu Liên đối ngoại nói là tới nhà thân thích. Hiện tại chiêu đãi bọn họ bên trong quán rượu một chút, nhưng nếu không có cọc ngầm đi theo, lại mang đến hồ Lạc Nguyệt, bên kia hắn cũng đã an bài xong. Hứa ngươi Tằng gia mùng một, liền hứa ta Vương gia mười lăm, mỹ nam kế này cũng không phải chỉ có Tằng Thiên Thọ ngươi biết. Không ngờ nửa đường gϊếŧ ra một tên Trình Giảo Kim, hết thảy chuẩn bị tỉ mỉ đều ngâm canh. Vương Đằng Phi tức chết đi được nhưng lại không thể làm gì. Vương Thu Nguyệt cuối cùng cũng thành công kéo cánh tay Tần Ẩn lại: "Tần Ẩn, đã sớm nghe anh sáu nói kỹ thuật bắn của anh vô cùng tốt, chúng ta đi thuyền du hồ bắn vịt hoang có được không?" Kỹ thuật bắn của hắn tốt? Không bằng nói ngũ giác của hắn siêu cường cho chuẩn xác. Hắn nhìn long khí vốn đã không dễ thấy trên đỉnh đầu Vương Đằng Phi, bây giờ nhìn lại dường như càng thêm mờ nhạt, đột nhiên quay người đi ra ngoài. "Tần Ẩn, anh Tần, anh muốn đi đâu thế?" Vương Đằng Phi thấy vị đại ca này không nói một lời nói đi là đi, trong lòng không khỏi khẩn trương, đây chính là cao nhân, là thế ngoại cao nhân hắn chiều theo đủ kiểu khó khăn lắm mới kết giao thành bạn bè đấy! "Tôi đột nhiên muốn ngồi ngồi xe lửa chơi, các người tự trở về Hoa Dương đi." Nói xong phất tay tiêu sái mà đi. Một bộ thanh sam nhàn nhạt, góc áo bị gió thu rì rào hất lên, phiêu dật như tiên, tao nhã không thể tả, Vương Thu Nguyệt cắn ngón tay không khỏi nhìn ngây dại. "Anh Tần, không phải đã nói cùng nhau trở về Hoa Dương sao? Vậy sau này tôi làm sao tìm được anh?" Vương Đằng Phi không cam lòng đi nhanh mấy bước đuổi theo. Một tiếng "Hữu duyên tự sẽ gặp nhau" xa xa truyền đến. Con mẹ nó hữu duyên tự sẽ gặp nhau! Vương Đằng Phi sắc mặt tái xanh, đặt mông ngồi trên bậc thang gạch xanh, không biết đến tột cùng chỗ nào ra sai lầm, gái không ngủ được, cao thủ cũng chạy. Lâm Tịch đón Phúc tẩu từ trong khách sạn, lại ngụy trang cho mấy người một chút, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Ai biết Vương Đằng Phi có thể không cam tâm làm ra chuyện gì hay không? Chẳng qua chỉ cần ra khỏi quán rượu Tôn gia mọi chuyện đều dễ làm, tay Vương Trung Nguyên còn chưa dài đến như vậy, có thể ảnh hưởng đến địa bàn Tằng gia. Xe lửa phả khói trắng "Xình xịch, xình xịch" cuối cùng kéo các cô đến thành Phượng Lai, giống con quái thú nằm sấp dưới đất nuốt vào rất nhiều người, lại phun ra rất nhiều người, sau đó thở hổn hển gào thét hai tiếng, tiếp tục không nhanh không chậm "Xình xịch" rời đi. Hai mắt Liễu Liên đã sắp phun lửa, nhưng có miệng không thể nói, không chỉ như thế, ngay cả động tác cũng trở nên cứng ngắc, không biết con nhóc chết dầm này động tay chân gì ở trên người bà ta. Chỉ có thể bị Phúc tẩu kéo xuống xe. Lâm Tịch kêu hai chiếc xe kéo tay, Phúc tẩu và chị gái ngồi một chiếc, cô áp lấy Liễu Liên ngồi chiếc còn lại, mẹ nó coi như tới nhà, trái tim Lâm Tịch cuối cùng để xuống. Sau đó, một chiếc xe kéo tay mau chóng chạy tới trước mắt Lâm Tịch, một người mặc thanh sam từ trên xe nhô đầu ra khoát tay với cô: "Hạnh ngộ, Tiêu nhị tiểu thư!" Đậu má! Một trái tim lại nhấc lên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]