Chương trước
Chương sau
Chương 913: Tiểu Hắc thứ hai
Theo ý A Lê, đó là không có việc gì thì đến thế giới có nhiều bảo bối đi vài vòng, thế giới của cô mặc dù khôi phục, nhưng lại có rất nhiều việc chờ xử lí, hết thảy đều phải bắt đầu lại một lần nữa.
Điều này giống như một người bệnh lâu năm thân thể chuyển tốt, cần lượng lớn dinh dưỡng để bồi bổ, loại hành vi sử dụng địa hỏa luyện chế đồ vật giống như Lâm Tịch tốt nhất không nên làm trên diện rộng và trong thời gian dài.
Cũng như Trang gia, trước hết phải cấp cho nó đầy đủ dinh dưỡng, tương lai nó mới có thể trả lại cho ngươi gấp trăm gấp nghìn lần.
Dù sao hiện tại thế giới của mình đã âm dương hòa hợp, ngũ hành điều hòa, hết thảy đều sẽ đi vào quỹ đạo.
Sau khi Lâm Tịch luyện chế ra một con rối, tinh thần lực tiêu hao cũng không ít, ngồi vừa nghe A Lê niệm kinh vừa chậm rãi khôi phục.
A Lê nói: "Sư phụ cô chưa nói cho cô nhỉ, đoạn thời gian trước một đội khác bị Vân Mộng La hố khi đang làm nhiệm vụ thế giới."
"Vân Mộng La đúng là đồ điên, bắt được ai cắn là không chịu nhả miệng." Lâm Tịch bĩu môi nói.
"Lúc trước là bởi vì tôi không nể mặt cô ta, cộng thêm vẫn cho rằng tôi và Ngự Tử Ly có quan hệ gì đó, nên vẫn luôn gây chuyện. Đợi đến sau này phát hiện tôi và Ngự Tử Ly thật sự không có quan hệ gì, nhưng đã bị Ngũ thúc dây dưa không có cách nào thoát thân."
"Cộng thêm mỗi lần chủ động xuất kích đều không chiếm được lợi từ trong tay chúng ta, nhất là lần tranh đoạt vị diện trước đó cô ta mời sáu sao thế mà còn thất bại, nghe nói hiện giờ đoàn đội Sóc Hoành Giang còn tìm cô ta đòi người nữa kìa. Nhiệm vụ lần đó bọn họ rất thảm, sau khi trở về có hai người thần hồn bị hao tổn nghiêm trọng, hình như không bao lâu sau còn tổn thất một người chấp hành."
Đi làm nhiệm vụ trong trạng thái thần hồn bị hao tổn, thật ra rất nguy hiểm.
"Sau đó cô khúc gậy quấy phân heo này còn ở bên trong quấy lung tung, hiện tại chiến đội Mộng La đã giải tán, hình như La chuẩn bị đi khu thứ chín."
"Chân Nhã Nam bị chúng ta cố ý thả đi quả nhiên không phải là kẻ yên phận, có vẻ như La và Vân Mộng La trở mặt cũng bởi vì Chân Nhã Nam xúi giục, dù sao hiện tại mấy đoàn đội đứng đầu khu thứ năm đã tràn ngập khói lửa, thủ hạ dưới trướng Vân Mộng La tên là Chung Hàn Nguyệt kia, trình độ nham hiểm độc ác còn cao hơn Vân Mộng La, sau này nếu đối đầu, cô nhất định phải cẩn thận."
Sợ con khỉ?
Không có tay ôm trăng, không dám hạ long đàm, ông đây đã dám xử lí ngươi, lại không có diệt ngươi, tất nhiên không sợ ngươi thu sau tính sổ.
Đài sen ngũ sắc của A Lê xoay tròn, vừa xoay vừa lải nhải với Lâm Tịch: "Hiện tại là thù mới hận cũ đều tính tới cô, tôi còn có lão Khúc trên người. Về sau nhiệm vụ gì đều phải cẩn thận chút. Dù sao, khu thứ năm chúng ta tạm thời vẫn là thiên hạ của Ngũ thúc, hiện tại Vân Mộng La cũng nhận mệnh rồi, không có việc gì liền ra vẻ hống hách đi khắp nơi tuần tra, mẫu nghi thiên hạ, Hoàng hậu cát tường!"
A Lê giả giọng đại nội tổng quản còn tạo dáng ngón tay thành hoa lan chỉ.
Lâm Tịch không khỏi bực bội một hồi, lấy Chung Hàn Nguyệt so với Vân Mộng La, cô vẫn thấy Vân Mộng La phiền hơn, đã hoa si lại không có điểm mấu chốt, mặc kệ trông thấy Ngự Tử Ly hay là trông thấy cô và A Lê, đều mẹ nó giống con đỉa lớn.
"Cô xoay khiến tôi đau đầu quá, cô nghĩ mình là quạt xay gió đó hả?" Lâm Tịch tức giận hỏi: "A Lê, nhóm người kia của chúng ta bị hố như thế nào?"
Cảm giác Vân Mộng La hiện giờ là yêu mà không được, dứt khoát vò đã mẻ không sợ sứt, một nữ thần phong phạm ngự tỷ cao ngạo như vậy, theo Ngũ thúc tên bụng phệ hói đầu kia thật đúng là chà đạp tướng mạo cô ta.
A Lê uể oải trả lời: "Còn có thể như thế nào? Nhồi một tên nội ứng vào trong đoàn đội chúng ta thôi, suýt chút nữa bị hố đến nhiệm vụ thất bại, cũng may, có Vương Khiết tọa trấn, hình như cô ấy bị thương thần hồn, chỉ là không có nghiêm trọng như cô lần trước. Mà người cộng sự bị phân chung một tổ với nội ứng kia thì thảm rồi, trực tiếp bị hố chết."
Nghĩ đến Vương Khiết tính tình tùy tiện, sáng sủa tươi cười, Lâm Tịch có chút lo lắng cho cô ấy.
Thần hồn bị hao tổn đau cỡ nào, chỉ có người bị thương mới biết.
"Tại sao lại bị nhét vào một cây đinh vậy?"
A Lê lại bắt đầu xoay: "Một đoàn đội muốn lớn mạnh, thì phải hấp thu máu mới, đây đều là chuyện không tránh khỏi. Cô chỉ cần nhớ kỹ, những người cùng chúng ta đi tranh đoạt vị diện lần trước, mới thật sự là thành viên tâm phúc của lão Khúc, không phải tất cả mọi người đều có thể tin tưởng."
Đúng vậy, loại tranh đoạt vị diện như lần trước, đều tiếp cận với quốc chiến, người chấp hành có lợi hại hơn nữa, muốn nắm giữ một quốc gia hoặc là một chính quyền nào đó cũng không phải dễ dàng như vậy, dù sao đối phương cũng là người chấp hành!
Ngươi có thủ đoạn, chẳng lẽ người khác không có?
Cho nên người ít, khẳng định nhận nhiệm vụ sẽ bị hạn chế.
A Lê lại nói một hồi, nói là Vu Hiểu Hiểu trở về, cô ấy phải mau chóng đến xem thử.
Xã đạo cũng không dễ dàng.
Lâm Tịch dùng mấy ngày để phân loại những hạt giống mà mình thu được, ghi chép phương pháp trồng trọt cùng với sở thích, đặc tính lần lượt nói cho Hắc Đại nghe.
Cũng may con rối có điểm tốt này, mặc kệ đồ vật ngươi nói có bao nhiêu, chỉ cần ngươi nói, chỉ cần nó đã hiểu, thì sẽ luôn luôn nhớ cho kỹ.
Những thú hồn Lâm Tịch mang về đều là linh căn thủy, mộc, thổ thích hợp làm nông phu, cấp bậc ban đầu cũng không thấp, những thuật ngũ hành cơ bản dạy một lần là xong, loại sách này cửa hàng xã khu bán hai mươi huyền tinh một bản, chỉ cần biết khẩu quyết thi pháp, quen tay hay việc là được rồi, không có chút kỹ thuật nào có thể nói.
Lâm Tịch ngược lại có thể khống chế thời tiết, thế nhưng cô có mặt ở đây thì mọi chuyện đều dễ làm, nhưng nếu cô đi nhận nhiệm vụ thì sao?
Đợi đến khi Lâm Tịch bắt đầu luyện chế con rối thứ hai, Hắc Đại đã bắt đầu dùng > nướng một khối linh điền hơi khô ráo, dùng Tiểu Vân Vũ quyết tạo mưa cho lượng nước thích hợp hoặc là cho linh điền ưa nước.
Nhìn Hắc Đại vĩnh viễn không biết lười biếng, tận tâm tận lực hoàn thành nhiệm vụ cô phân phát, Lâm Tịch vất vả một hồi cuối cùng cũng thấy hiệu quả.
Chẳng qua có đôi khi "Kẽo kẹt két.. Kẽo kẹt két.." Rất làm cho người ta đau đầu.
Có thể Hắc Đại cũng biết tiếng động chính mình làm ra có chút đáng ghét, thế là tận lực rón rén làm việc, người hiểu chuyện thì biết hắn sợ làm ra tạp âm, không biết còn tưởng rằng trong nhà có trộm.
Có một lần kinh nghiệm thành công mà mang theo tỳ vết nhỏ, con rối thứ hai thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều, cũng không chế tạo ra âm thanh khiến người bực bội.
Lâm Tịch đặt tên cho cả hai là Đại Hắc cùng Nhị Hắc.
Nếu một ngày nào đó khôi lỗi thuật của mình thăng cấp có thể luyện chế thêm vài con, cũng không cần lại hao tâm tổn trí đặt tên, cứ Tam Hắc Tứ Hắc như vậy một đường Hắc xuống.
Liên tục luyện chế ra hai con rối, thần hồn dường như hơi yếu ớt, cảm giác như bị đào rỗng.
Hai anh em Châu Phi màu da thoạt nhìn đặc biệt giống như toàn thành phố mất điện vui sướng bận rộn trong linh điền.
Lúc không sử dụng pháp lực, linh thạch tiêu hao rất ít, việc tốn thể lực trên cơ bản tiêu hao không bao nhiêu linh thạch, cho nên Lâm Tịch yên tâm trở về nhà xã khu.
Có thể đây là lần cô dừng lại xã khu lâu nhất.
Địch nhân đã lộ ra răng nanh, vẫn nên làm nhiệm vụ cho tốt đi, mau chóng mạnh lên.
Cố gắng tăng lên chính mình tranh thủ sớm ngày đạt tới sáu sao.
Vô luận ở chỗ nào, cũng chỉ có kẻ mạnh mới có được quyền nói chuyện.
Mặc dù Ngũ thúc danh xưng lão đại khu năm, thế nhưng thời điểm ông ta đối mặt sư phụ, cũng không thể quá tùy ý, đây chính là thực lực.
Nhưng đối mặt chính mình chỉ có miệt thị, thậm chí ngay cả miệt thị cũng không thèm, nếu như Vân Mộng La không nhắc tới chính mình ở trước mặt ông ta, khẳng định ông ta cũng không biết Lâm Tịch là củ hành nào.
Nhìn cách ăn mặc của người ủy thác lần này, hẳn là một người ở thời kỳ dân quốc, hơn bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo bằng vải thô cũ đến mức nhìn không ra màu sắc ban đầu, phía dưới là chiếc quần vải thô có mảnh vá màu đen.
Người phụ nữ này rất gầy yếu, bộ quần áo này áo mặc còn có thể, quần rõ ràng không vừa vặn, rộng thùng thình, ngược lại khiến người phụ nữ trông càng gầy.
Lâm Tịch cảm thấy có thể đây là một vị nội trợ trường kỳ giãy dụa trong nghèo khó.
Bà ấy trông thấy Lâm Tịch, hai bàn tay chắp lại, cúi người hành lễ cho Lâm Tịch: "Chào tiểu thư."
Lâm Tịch: .
Nhìn lầm, dáng vẻ này không hề giống phong thái người bình thường.
"Ngồi đi. Nói một chút bà có tâm nguyện gì hy vọng tôi đi làm cho bà." Lâm Tịch rót cho bà ấy một ly trà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.