Chương 908: Hiếu kính sư phụ có hảo báo Edit: Jess93 Đám người ăn một bữa rất hoành tráng, bởi vì cả bàn tràn đầy, cái gì cũng có, gì mà dưa lưới hoàng kim, cua hoàng đế, bạch tùng lộ.. Trong thế giới bình thường, phối hợp với các loại linh thực trong vị diện tu tiên, trông vô cùng khoa trương. Trong đó được hoan nghênh nhất vẫn là trúc mễ do Lâm Tịch mang về. Tiểu Thi Khanh đã ngưng hình biến thành một bé gái mặc chiếc váy xanh biếc, chải đầu tóc công chúa chớp mắt to: "Chị Tịch, món này về sau còn nữa không?" Cô nhóc dùng hai bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy cây trúc mễ hệt như quả bắp ngô gặm, quai hàm nhỏ ăn đến phồng lên, người trông thấy đều muốn cắn một ngụm. "Vật này, có hương vị quê nhà em." Cô nhóc nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở dài, lông mi dài như cánh bướm khẽ rung động. "Chị có hạt giống, giờ em có không gian trồng không? Nếu có, chị có thể đưa em một ít. Thứ này ăn ngon lại dễ làm, giống như bắp ngô vậy, lột vỏ ngoài của nó sau đó mang theo vỏ ngoài bỏ vào nồi chưng cách thủy, hơn mười phút là được, hấp lâu hơn một chút cũng được, nhưng cảm giác sẽ không còn dẻo như vậy nữa." Thi Khanh nghe Lâm Tịch nói xong, khuôn mặt nhỏ lập tức xụ xuống, trong đôi mắt to vừa đen vừa sáng mờ mịt hơi nước: "Người ta.. Người ta còn chưa có không gian." "Lấy cho tôi chút đi, trở về tôi trồng cho em ấy ăn, dù sao đẳng cấp của tôi cùng với em ấy không sai biệt lắm, cơ hội gặp mặt cũng nhiều." Chu Hiểu Lan nói. Lâm Tịch thế mới biết, hóa ra Chu Hiểu Lan gặp phải một vị đồng nghiệp tại tinh vực 31# trong nhiệm vụ lần trước, sau trận đọ sức thắng hiểm kia, cũng nhận được vườn thuốc tùy thân của vị đồng nghiệp này. Ghen ghét khiến cho ta phân giải oxi hóa. Vì cái gì người ta dễ dàng trực tiếp cướp được một vườn thuốc có thể dùng ngay như thế, mà không gian nhà ông đây lại phải làm đến táng gia bại sản còn không có hoàn toàn đưa vào sử dụng? Thi Khanh vừa khéo nói ra tiếng lòng của mình: "Vận khí của chị Lan đúng là quá tốt, vì sao em lại không có cơ chứ?" Miệng nhỏ chúm chím hơi vểnh lên, đôi mắt to nhấp nháy như thể sắp khóc đến nơi. A Lê: "Bớt giả bộ đáng thương đi, lần đó chị Lan cũng bị đả thương thần hồn, bây giờ còn đang tu dưỡng đấy." Lâm Tịch nhìn Chu Hiểu Lan, lúc này mới phát hiện quả nhiên trạng thái cô ấy có chút uể oải. Chu Hiểu Lan cười cười: "Ngược lại không nghĩ đến chuyện vườn thuốc tùy thân, nhưng khi đó không phải cô ta chết chính là tôi vong, cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì. Đó là lần đầu tiên tôi gặp phải người chấp hành, cũng may cuối cùng tôi thắng." "Đáng tiếc tôi không có dược đỉnh, bằng không, nếu có thể kiếm ra vật liệu tôi ngược lại có thể luyện chế một lò > cho cô chữa trị một chút." "Vấn đề không quá lớn, chậm rãi tu dưỡng, gần nhất không làm nhiệm vụ ban thưởng là được, hiện tại tôi cũng trở về liền dùng >, >.. Thì mua không nổi." Chu Hiểu Lan vén sợi tóc rơi xuống ra sau tai nói. Mấy người không có việc gì lại hàn huyên một lát, biết được hiện tại A Lê mang theo ba người mới, trong đó có một vật nhỏ đáng yêu khiến cô ấy hết sức đau đầu. "Đó là một búp bê bơm hơi có sinh mệnh, trên cơ bản chỉ cần nhiệm vụ dính đến cảm tình, đàn ông, cô ta đều dùng cùng một loại phương pháp giải quyết, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói gì mà 'Một ngủ giải ngàn thù'." A Lê uống một ngụm rượu nho, vô cùng buồn bực nói. Ba người cùng cười ha hả. "Không phải cô rất biết dỗi người sao?" Lâm Tịch hỏi. A Lê quăng tới một ánh mắt khinh thường: "Cũng biếи ŧɦái giống như cô, tất cả điểm số toàn tăng thêm mị lực. Hơn nữa khư khư cố chấp hoàn toàn không nghe khuyên bảo, mặt hàng như vậy, dỗi cũng chẳng muốn dỗi. Cô ta có vận khí khá tốt, gặp phải người ủy thác hầu hết đều là người cảm tình không thuận lợi. Thành tích tạm thời nổi bật hơn hai người còn lại, nhưng sau này chắc chắn đi không xa. Mị lực cũng không phải thêm như vậy." Lâm Tịch hiểu ý A Lê, gia tăng mị lực vừa phải, cũng không phải là vì dụ dỗ đàn ông, mà là gia tăng độ thân thiết cho người chấp hành, chỉ vì chinh phục người khác phái, thực sự quá hẹp hòi không nói, còn dễ dàng lưu lại tai họa ngầm cho người ủy thác. Lúc ấy có thể nhìn không ra cái gì, nhưng ủy thác người cũng không phải người chấp hành, không có nhiều mị lực trên người như vậy, lâu ngày rất có thể sẽ phát sinh biến hóa. "Hừ, Vu Hiểu Hiểu này, chắc chắn tôi sẽ không muốn, đợi đến khi đạt mười cấp ngưng hình hoàn tất, tôi sẽ kết thúc hợp tác với cô ta, mang theo mặt hàng như vậy, quá hạ thấp đoàn đội." Lâm Tịch: . Thế mà cũng tên là Vu Hiểu Hiểu, không phải là cô bạn thân của mình ở thế giới cũ đấy chứ? Chắc là không trùng hợp như vậy. Cho dù phải cũng không sao cả, dựa vào cái gì chỉ có cô mới có thể làm người chấp hành? Ân oán giữa cô và Vu Hiểu Hiểu đã xong, cô ta luân hồi vãng sinh cũng tốt, chạy tới Diệu Huyền cũng được, chẳng qua là mạnh ai nấy sống mà thôi. Mấy người trò chuyện ăn uống vui vẻ, sống mơ mơ màng màng một phen, sau đó ai về nhà nấy. Trước khi đi A Lê trước có nói với Lâm Tịch, cái gì cũng không cần làm, trước hết kết toán nhiệm vụ, nếu như đủ lên tới hai mươi cấp thì có thể mang cô đi > xã khu mở cho người chấp hành xem một chút. Lâm Tịch biết, > chính là chợ bán đồ cũ, A Lê nói bên trong có bán đồ vật do người chấp hành chế tác cùng đào thải hoặc là chính mình không cần dùng, thỉnh thoảng có thể dùng giá cả rất rẻ mua được đồ vật mà xã khu động một tí cần mấy vạn điểm tín ngưỡng mới đổi được. Mà A Lê nói bóng gió chính là cô mang về nhiều hạt giống cùng linh thực như vậy, nếu thật sự có thể đem cấp bậc lên tới hai mươi là có thể đến đó nhìn xem có nền tảng kim tủy hay không, dù sao chỉ khi nào kiếm đủ tất cả vật liệu nền tảng, thế giới kia mới bừng bừng sức sống, bốn mùa luân chuyển và gió mưa lôi điện. Tôi cũng muốn mau chóng lấy được nền tảng kim tủy! Phải biết, hiện tại khoảng cách giữa ông đây và đại gia nhà giàu chỉ kém một cái nền tảng kim tủy. Lâm Tịch cảm thấy tâm tính chính mình vẫn cần ma luyện thêm một chút, sư phụ luôn luôn không vội không chậm, vĩnh viễn là dáng vẻ đã tính trước. Đây chính là khác biệt giữa phong phạm cao nhân và người dưới đáy xã hội! Cố gắng dằn xuống ý muốn kết toán nhiệm vụ, sau đó sải bước vào chợ Tảo, Lâm Tịch liên hệ Khúc Cửu Tiêu: "Sư phụ có ở đó không? Đồ nhi có ăn ngon muốn hiếu kính." "Có, tới tổng bộ." Sư phụ trả lời luôn luôn đơn giản rõ ràng. Lâm Tịch điểm một cái vào biểu tượng lầu các bên trong đám mây kia, lập tức xuất hiện tại phòng khách lớn trong >. Bên trong phòng khách lớn chỉ có một mình Khúc Cửu Tiêu ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy Lâm Tịch đi vào, ra hiệu cô tới chỗ mình. Lâm Tịch lật tay một cái, một đống bắp ngô lớn xuất hiện trước mặt Khúc Cửu Tiêu. Cảm giác biểu cảm ông lão có chút rạn nứt. Lâm Tịch giới thiệu một chút đặc sắc của trúc mễ, Khúc Cửu Tiêu lưu lại vài quả làm hạt giống, số còn lại thì bỏ vào kho hàng chung của >. "Bọn họ đi làm một cái nhiệm vụ xã khu, chờ mấy con mèo thèm ăn kia trở về sẽ cùng nhau ăn." Ông ấy cười giải thích với Lâm Tịch. "Nể tình con có lương tâm, vừa về đến liền chạy tới hiếu kính sư phụ, ta cho con một bất ngờ đi." Hệ thống đột nhiên bắn ra một tin tức giao dịch, Lâm Tịch mở ra xem, miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng gà. "Cái này.. Đây là.." Khúc Cửu Tiêu cười cười: "Chấp nhận đi, ta đi làm nhiệm vụ dự bị giới chủ, dọn dẹp linh hồn tà đạo tiện tay lấy được, cầm đi đi." Đây chẳng lẽ là phần thưởng cho việc ma luyện tâm tính của mình sao? May mắn không có vội vàng kết toán nhiệm vụ đi chợ Tảo, ta đắc ý cười, lại đắc ý cười! Khó khăn lắm mới gom đủ vật liệu, biết tâm tình của Lâm Tịch lúc này tất nhiên là ước gì lập tức chạy vào trong không gian, nhìn dáng vẻ như nhặt được vàng của cô, Khúc Cửu Tiêu phất tay tiễn khách. "Gần nhất không cần phân nhiệm vụ cho con!" Lúc Lâm Tịch rời đi lớn tiếng nói với sư phụ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]