Chương trước
Chương sau
Chương 905: Nhiệm vụ ban thưởng: Vừa khéo gặp được ngươi 44
Edit: Jess93
Mọi chuyện trong tông môn đều bị làm rối tung lên, Vệ Lan thế mà bỏ qua an nguy của mẫu thân cùng huynh tỷ, cấu kết với Vệ Thương Khung hãm hại bọn họ.
Những chuyện xấu xa bẩn thỉu kế tiếp ngẫm lại đã thấy sầu.
Sầu hơn bọn hắn chính là người mới thoát khỏi thuật khống hồn của Hoắc Trường Thanh ---- Vệ Lan.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ ra vàng, trong vàng lộ ra đen.
Người ôm sai đùi nói chung đều có kết cục này.
Những thành viên cốt cán trong tông môn biết rõ nội tình đều biết tiểu tử này đã từng làm chuyện gì, bao gồm người nhà họ Vệ cùng với con hàng trong đầu Lâm Tịch đều thấy hắn phiền, náo loạn đến thần hận quỷ ghét.
Vốn cứ tưởng đây là đùi thô, ai biết hóa ra là khúc ruột hun khói, nhưng không có cách, đường do chính mình chọn, có quỳ cũng phải đi.
Lâm Tịch bận rộn một hồi, sau đó tuyên bố, bốn mẹ con Vệ gia đều trúng chiêu, không một ai may mắn thoát khỏi.
Ba cung phụng trong Hạnh Lâm quán và hai luyện đan sư ở Luyện Dược đường cũng đều bị hạ Huyết Cổ trĩ.
Vệ Thương Khung tên ngốc này nói không ngoa, trên người Thác và Thất Thải hồng điệp quả nhiên cũng có thứ này.
Tính cả Lăng Triệu ở bên trong, tất cả mọi người đều được giải cổ, chỉ ngoại trừ Vệ Lan.
Sau khi cung phụng và luyện dược sư được giải cổ thì bị Hoắc Trường Thanh mang đi xử lí, tông môn cũng bắt đầu bất động thanh sắc thanh lý một trận.
Nên gϊếŧ thì gϊếŧ, nên phạt thì phạt.
Lâm Tịch không có việc gì liền mang theo Vệ Thương Khung đi dạo khắp nơi, nhìn xem tình cảnh mới trong tông môn.
Những người trước đây có ác ý đối với mình, hiện giờ tất cả đều đổi chủ mới, chỉ có đối với chính mình càng ngày càng nịnh nọt.
Vệ Thương Khung đã biết chính mình không có kết cục tốt.
Ông ta trơ mắt nhìn Vệ Húc, không đúng, là Đàm Vạn Trần lần lượt giải cổ cho những người đó, quả thực đơn giản giống như ăn rau cải trắng.
Sau đó lại dễ như trở bàn tay phá vỡ bố cục chính mình tính toán nhiều năm.
Sao hả? Có cảm thấy muốn chết không?
Nhưng ngươi không thể, ngươi ấy hả, chỉ có thể run rẩy ở nơi này giống như Ngô lão nhị thôn đầu đông, hơn nữa ngay cả phun ngụm máu để bày tỏ một chút phẫn nộ ngươi cũng không làm được.
Phòng của người khác sao có thể ở tốt như thế? Cướp một người chưa tính, còn muốn cướp tới người thứ hai?
Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên làm người, dựa vào cái gì phải nuông chiều ngươi?
Trong vòng hai ngày, tất cả mọi chuyện vụn vặt cơ bản đã được xử lý xong, Lăng Triệu chính thức gia nhập Thiên Tinh môn cũng đã trở về tông môn.
Chuyện đầu tiên mà Lăng Triệu, đường chủ tân nhiệm của Hình đường làm sau khi trở về, chính là nhất định phải mang người tới gặp nàng.
Lâm Tịch vẫn ở tại chỗ cũ, những đồng tử lòng mang ý xấu lúc trước tự nhiên đều bị bỏ cũ thay mới, Lâm Tịch mệnh lệnh tiểu đồng mới tới dâng linh trà lên.
Lăng Triệu mang đến chính là hai nữ nhân.
Một người vừa nhìn tướng mạo liền biết là mẫu thân Lăng Triệu.
Mà người còn lại khi vừa trông thấy Lâm Tịch, khóe môi không ngừng run rẩy, môi miệng lù lù bất động là bởi vì có một vết thương dữ tợn gần như cắt một đường trên toàn bộ gương mặt bà ấy, mà trên khóe môi bởi vì bị chém, tuy rằng đã khỏi hẳn, thế nhưng những vết sẹo dính cùng một chỗ khiến bộ phận bị thương không có cách nào tạo ra biểu cảm tương ứng.
Nhưng Lâm Tịch trông thấy trong đôi mắt bị chém mù một bên kia, nước mắt mãnh liệt mà ra.
Có lẽ là thiên tính cho phép, cỗ thân thể này của Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy một hồi run rẩy, Lăng Triệu đã từng nói muốn dẫn một người tới gặp nàng, chắc hẳn chính là người này.
Chẳng lẽ..
Nữ nhân gần như tham lam nhìn mặt hắn, duỗi bàn tay run rẩy muốn đi đến sờ sờ, nhưng dường như lại không dám, sợ hãi thả tay xuống. Sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, toàn thân đều đang run sợ, mặc cho nước mắt trào lên, cả người gần như sắp hóa đá.
Lâm Tịch đã hiểu.
Trên thế giới này ngoại trừ mẫu thân trông thấy con mình, sẽ không còn ai có ánh mắt từ ái mà tham lam đến mức muốn đem người dán vào trong đôi mắt chính mình như thế.
Nàng kéo hai tay nữ nhân qua, nhẹ nhàng đặt trên mặt chính mình.
Nữ nhân đột nhiên kêu lên một tiếng, cố gắng nhón chân lên, ôm chặt lấy Lâm Tịch.
Lâm Tịch cúi đầu nửa ngồi xổm xuống vừa tầm với dáng người thấp bé của bà ấy, mặc cho những giọt nước mắt giàn dụa của nữ nhân này rải đầy cổ của mình..
Mẫu thân Lăng Triệu lặng lẽ lau nước mắt.
Lâm Tịch cảm thấy nhiệm vụ lần này của nàng sẽ trốn không thoát kết cục hoàn mỹ.
Mẹ con nhận nhau, khiến Vệ Thương Khung trong thức hải giận đến nổi trận lôi đình: "Không có khả năng, người nhà họ Đàm đã bị diệt sạch! Ngoại trừ ngươi tất cả đều bị ta gϊếŧ chết!"
Lâm Tịch: An tĩnh, không ngoan ngoãn lập tức nhốt ngươi vào tủ lạnh!
Sau đó Lâm Tịch mới biết được, thật ra người ủy thác cũng không tính thảm nhất, người thảm nhất là Lăng Triệu.
Nếu như người ủy thác không xuất hiện, người bị đoạt xá hẳn là Lăng Triệu.
Vệ Thương Khung chọn trúng Lăng Triệu, là bởi vì mẫu thân hắn có một tia huyết mạch đại yêu.
Cực hạn của tu sĩ U Minh hải là tu tới quy hải rồi đạp thang thời, sau đó có thể phá vỡ hư không, phi thăng thượng giới.
Mà yêu thú cũng như thế, bọn họ cũng có thể leo lên thang trời sau đó biến hóa làm người.
Mẫu thân Lăng Triệu chính là hậu nhân Minh Hải Linh Côn.
Lúc nghe tới Linh Côn, khóe miệng Lâm Tịch giật giật.
Bắc Minh có cá, tên là Côn, Côn to lớn, một cái nồi sắt hầm không đủ; nếu hóa thành chim, tên là Bằng, Bằng to lớn, cần hai cái vỉ nướng, một cái ngũ vị hương, một cái cay rát, thêm chai bia tuyết, xông xáo thiên nhai!
Minh Hải Linh Côn cũng không thể hóa thành chim, kỹ năng lớn nhất của tộc Minh Hải Linh Côn chính là sống lâu.
Tư Mã Ý của Tam quốc trở thành nhân sinh người thắng chủ yếu là do ông ta sống lâu.
Về chiến thuật đánh không lại Gia Cát Lượng, về tuổi thọ đánh thắng được Gia Cát Lượng; Tào Tháo chết rồi, ông ta còn sống, Tào Phi chết rồi, ông ta còn sống, Tào Duệ chết rồi, ông ta vẫn còn sống.
Cho nên mới có thể trở thành đại thần tâm phúc, đặt nền móng vững chắc soán vị cho tôn tử mình.
Mà bi kịch cả đời của Lăng Triệu cùng mẫu thân hắn, cũng bởi vì trường thọ.
Vệ Thương Khung ăn đan dược mạnh mẽ xông tới linh mạch, lại dùng bí thuật đem tổn thương đối với thần thức chuyển thành tiêu hao tuổi thọ.
Khi biết được trên người Lăng Bách Hoa có huyết mạch Linh Côn, hai mắt ông ta lập tức tỏa sáng.
Sau đó Lăng Bách Hoa bị cưỡиɠ ɦϊếp.
Cho nên mới nói, nữ nhân, đối mặt bất kỳ kẻ nào, đều phải có một phần cảnh giác, phải giữ kỹ bí mật của chính mình!
Vì có thể khống chế vị hậu nhân của đại yêu này tốt hơn, Vệ Thương Khung phái hai người "Hầu hạ" theo sát bà ấy, đồng thời còn ép buộc bà ấy ăn loại thuốc khiến người tán công trong thời gian dài, làm mẫu thân Lăng Triệu vô lực phản kháng.
Những ngày tháng như vậy, nhịn trọn vẹn mười năm, cho đến khi bà ấy rốt cuộc thành công sinh ra nam hài, chính là Lăng Triệu sau này.
Lâm Tịch đã không còn sức châm chọc.
Khó trách ban đầu Lăng Triệu cho nàng cảm giác kỳ quái như thế.
Lăng Triệu vốn có hai người tỷ tỷ, sau khi Vệ Thương Khung táng tận thiên lương nghe nói chỉ có thai đầu tiên dễ dàng có được huyết mạch tổ tiên nhất, lại đem nữ hài Lăng Bách Hoa sinh hạ làm thuốc luyện chế thành đan, buộc Lăng Bách Hoa ăn vào phòng ngừa huyết mạch đại yêu xói mòn.
Lúc Lăng Triệu kể lại cho Lâm Tịch những chuyện này, là lén nói sau lưng hai vị mẫu thân trải qua cực khổ kia.
Lâm Tịch hoảng sợ!
Đây là cầm thú đến cỡ nào! Buộc một người mẹ ăn con của mình, quả thực có thể so với Trụ vương Đế Tân.
Hai nữ hài liên tiếp đều là kết cục này, cho đến khi sinh hạ Lăng Triệu.
Đối với Vệ Thương Khung, Lăng Bách Hoa quả thực hận không thể ăn tươi nuốt sống, một thai phụ như vậy làm sao có thể sinh hạ đứa bé khỏe mạnh?
Bởi vậy Lăng Triệu nhân họa đắc phúc, không có bị bắt ăn > ngay khi được sinh ra.
Đợi đến khi Lăng Triệu năm tuổi rốt cuộc chữa trị khỏi thân thể, Vệ Thương Khung đã cho Lăng Triệu ăn một tháng đan dược, sau đó ông ta đã có lựa chọn thích hợp hơn, dĩ nhiên chính là người ủy thác xui xẻo.
Bởi vì Lăng Triệu tư chất không tệ, cho nên Vệ Thương Khung cũng không có dự định cứ như thế mà buông tha mẹ con Lăng Bách Hoa.
Lăng Triệu cùng mẫu thân đều bị Vệ Thương Khung cho ăn Huyết Cổ trĩ, bởi vì mẹ con bọn hắn đều lựa chọn sống sót.
Lăng Bách Hoa là một mẫu thân kiên cường.
Bà ấy cũng không bởi vì Lăng Triệu có huyết mạch Vệ Thương Khung mà bỏ qua thiên tính của một người mẹ.
Lăng Bách Hoa nói cho Lăng Triệu, chỉ có còn sống mới có ngày báo thù rửa hận, nếu chết rồi, sẽ vĩnh viễn không thể lật bàn.
Vệ Thương Khung có chuyện gì bẩn thỉu xấu xa chính mình không tiện ra mặt, hầu như đều là Lăng Triệu ra tay.
Tất nhiên bao gồm "Ngẫu nhiên gặp gỡ" người ủy thác.
Xem ra bên trong cốt truyện, Lăng Triệu mất tích, rất có thể là Vệ Thương Khung ra tay.
Văn Tử Tuyền cũng không biết phương pháp Lâm Tịch giải cổ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vệ Thương Khung bị hạ táng qua loa, sau đó Vệ Lan bị Huyết Cổ trĩ gặm nuốt nội tạng, hút hết máu tươi mà chết.
Bà ta không thể cũng không dám hận Đàm Vạn Trần.
Cổ là bản thân Vệ Lan muốn ăn, nơi phát ra chính là cha ruột hắn, mà Vệ Lan lần lượt làm khó Đàm Vạn Trần, thậm chí đến cuối cùng còn mang theo người muốn gϊếŧ chết bọn họ.
Bà ta đã từng mặt dạn mày dày đi cầu Lâm Tịch, Lâm Tịch chỉ liếc bà ta một chút, hỏi: "Đổi chỗ mà đứng, nếu ngươi là ta, ngươi có cứu hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.