Edit: Jess93 Nàng cũng không có nói những người kia là do người nhà phái tới, chỉ nói là người chính mình nhận biết. Dù sao làm nhiệm vụ đã lâu, vẻ kinh ngạc chỉ chốc lát đã biến mất ở trên mặt Lâm Tịch, lúc đó Lăng Triệu đang khẳng khái phân trần nên vẫn chưa lưu ý đến. Nàng đột nhiên phát hiện, ký ức cùng với những lời tự thuật của người ủy thác cũng chưa hẳn là thật. Lâm Tịch vẫn chưa đưa ra nghi vấn đối với những lời không đúng của Lăng Triệu, mà là phối hợp với hắn bày ra vẻ mặt bi thương: "Khiến Lăng huynh chê cười rồi, chẳng qua là một chút việc tư trong nhà, mặc dù ngươi ta quen biết muộn, thế nhưng cũng không đáng để Lăng huynh theo giúp ta tranh vào vũng nước đục, cuốn vào những chuyện thị phi này cũng không tốt lắm." Nếu như là người bình thường, nghe thấy lời này, biết là nói bóng gió liên quan đến việc ngấm ngầm xấu xa trong gia đình, đương nhiên sẽ không tiếp tục truy hỏi, càng sẽ không tham dự vào đó. Điểm này, Lâm Tịch cùng Vệ Húc đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác biệt. Vệ Húc là từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều kể cho Lăng Triệu, đồng thời còn nói ra sự đau khổ trong lòng mình, Lăng Triệu gặp chuyện bất bình bồi hắn cùng nhau về nhà, về logic hoàn toàn nói thông được. "Nếu ngươi thật sự coi ta là huynh đệ, cũng không cần lại nói những lời vô nghĩa này, chúng ta là người tu tiên, nghịch ý trời, thuận ý mình, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, ngươi chính là tính tình quá mềm yếu, bọn họ cảm thấy ngươi là người có thể ức hiếp, mới có thể không cố kỵ gì như thế." Lăng Triệu nói đến hiên ngang lẫm liệt, tự nhiên đem những lời trong cốt truyện nói lại một lần nữa, dựa vào cái gì bọn họ tùy tiện bắt nạt ngươi, đuổi ngươi đi rồi còn muốn truy sát ngươi, chúng ta dứt khoát trở về cho bọn họ thêm ngột ngạt, xem bọn hắn có thể làm gì! Người nhiệt tình giúp người khác, lấy giúp người làm niềm vui như vậy, có thể bình an tu luyện đến cảnh giới thanh khê thật sự là một kỳ tích, Lôi Phong ca gặp ngươi đều phải cam bái hạ phong. Lâm Tịch càng nghe càng thấy buồn cười, những lời cảm động lòng người, tình cảm mãnh liệt kia của Lăng Triệt chỉ khiến chính hắn cảm động, cuối cùng hắn nói đến đoạn xúc động, kéo tay Lâm Tịch lại, thế mà đề nghị muốn kết bái huynh đệ. Đến tận đây, Lâm Tịch đã hoàn toàn không có hứng thú lại cùng vị đã từng là nghĩa huynh này kết bái lần nữa. Nàng còn chưa biết rõ con hàng này đến tột cùng là ai đâu. Chẳng qua không phải người tốt là có thể khẳng định. Nếu ngươi đã một hai phải đi tìm đường chết, vậy thì đi thôi, nói không chừng nhờ tìm hiểu nguồn gốc mà có thể đào ra không ít chuyện đâu. Xem ra, chiến trường của mình vẫn là tại Thiên Tinh môn này! Lâm Tịch kéo cánh tay Lăng Triệu lại: "Ta là Vệ Húc Thiên Tinh môn, về sau tất nhiên sẽ xem Lăng huynh như huynh đệ duy nhất của ta trên đời này!" Lăng Triệu thoáng có chút thất vọng khi Vệ Húc không có hưởng ứng đề nghị kết bái của mình, nhưng vẫn nhanh chóng mỉm cười nói: "Ta là Lăng Triệu, về sau ngươi cũng là huynh đệ kết nghĩa của ta!" Tuổi tác đã sớm nói với nhau, Lăng Triệu so với Vệ Húc lớn hơn năm tuổi, cho nên Lâm Tịch vẫn luôn gọi hắn là Lăng huynh. Ừm, sau đó chúng ta kết làm hoa huynh đệ nhựa plastic, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cũng không cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Trên lầu đánh đùng đùng, cả nhà chủ quán cùng với tiểu nhị đều núp ở trong một góc run lẩy bẩy. Lầu hai suýt chút nữa bị phá hủy toàn bộ, có thể có lực phá hoại như thế khẳng định là đến từ những môn phái tu tiên kia, đừng nói bọn họ, cho dù là người đứng đầu một nước ở đây cũng không dám nói cái gì. Lâm Tịch trực tiếp vứt xuống một thỏi vàng, cũng không nhiều lời cái gì, ngồi lên bàn cờ của Lăng Triệu mau chóng bay về hướng tông môn. Chủ quán tự nhiên mang ơn, một thỏi vàng này có thể mua được vài cửa hàng như nhà ông ta, không nghĩ tới ngược lại là nhân họa đắc phúc, vội vàng mang theo cả nhà liên tục cúi đầu bái về hướng phía Lâm Tịch rời đi. Lần này Lăng Triệu điều khiển bàn cờ dùng hết tốc độ tiến về phía trước, nửa ngày liền chạy tới Thiên Tinh môn. Thiên Tinh môn tọa lạc trên đảo Tinh La, đảo Tinh La chiếm diện tích hơn ba mươi ngàn km2, toàn bộ hòn đảo bị ba tông môn bao gồm Thiên Tinh môn chia cắt. Trong đó Thiên Tinh môn là môn phái lớn nhất, chiếm gần phân nửa hòn đảo, linh mạch cùng các loại tài nguyên cũng là tốt nhất. Ngày thường tông môn chỉ mở ra trận pháp bình thường nhất, phòng ngừa linh khí tiết ra ngoài cùng người không có phận sự tùy ý xâm nhập. Lâm Tịch lấy ra khối lệnh bài đệ tử nội môn của mình nhẹ nhàng đặt tại tấm chắn bảo hộ ngăn cản bọn họ đi vào, chỉ chốc lát, từ vị trí Lâm Tịch nhập lệnh bài có một vết rách như là bị xé ra, chờ sau khi hai người tiến vào, lập tức khép lại lần nữa. Bởi vì môn phái chiếm diện tích quá lớn, bên trong tông môn cũng không cấm bay, nhưng nhất định phải bay từ từ, trừ phi có lệnh đặc biệt của trưởng lão cùng môn chủ mới được phép sử dụng pháp khí phi hành bình thường. Bởi vậy hai người ngồi bàn cờ, chậm rãi bay về hướng nội môn. Dưới sự tận lực tuyên dương của một phái Văn Tử Tuyền, thanh danh Vệ Húc đã rất hôi thối, hầu như ngay cả đệ tử tạp dịch ngoại môn đều biết con hàng này là một dâm trùng, ăn uống cá cược chơi gái mọi thứ tinh thông. Trên đường đi, hầu hết những người trông thấy bọn hắn đều đang thì thầm bàn tán, thậm chí có người lớn tiếng "Thì thầm:" "Lúc trước không phải đã thề thốt nói sẽ không trở về sao? Bây giờ mới bao lâu đã tư lợi bội ước rồi!" "Này còn phải hỏi à? Bên ngoài không dễ lăn lộn thôi! Một tên phế vật, nào có tốt như nằm trong nhà có người đưa linh thạch, đưa pháp bảo?" Một người chua loét nói. Có người nhanh chóng bồi thêm một câu: "Đúng vậy, còn có mỹ nhân tự động ủy thân!" Lâm Tịch cũng không nói chuyện, chẳng qua là trái nghe phải ngửi ngửi. Lăng Triệu thấy thế, kỳ quái hỏi: "Húc đệ, ngươi đây là.." "Không có việc gì." Lâm Tịch cũng lớn tiếng "Thì thầm:" "Mùi vị chua loét như thế, bản thiếu còn tưởng rằng vào nhầm tông môn, không cẩn thận chạy vào xưởng nhưỡng dấm." "Trong tông môn, có người thiên tư tốt, có người giỏi tu luyện, có người biết nịnh hót, ta ấy hả, biết đầu thai tìm cho chính mình một người cha tốt, ước ao ghen tị rồi hả? Ta không ngại nói cho những mặt hàng miệng phun đầy phân kia, làm người vẫn phải đối mặt với hiện thực, trong số mệnh có thì cuối cùng sẽ có, trong số mệnh không có thì.. Thật sự là tức chết các ngươi á!" Lâm Tịch tùy tiện cười lớn, nghênh ngang rời đi. Dù sao mặc kệ nàng làm quá đáng đến đâu, tên phụ thân tiện nghi nhị thập tứ hiếu kia đều phải đến chùi đít cho nàng. Người ủy thác thật sự là quá thành thật, không thấy rõ bản chất của tên phụ thân cặn bã kia, cho dù vẫn luôn ép dạ cầu toàn cũng không yên ổn. Nếu biết chỉ cần Vệ Thương Khung một ngày không lấy được cỗ thân thể này, liền phải ăn ngon uống sướng tài nguyên tốt cung cấp nuôi dưỡng, vậy ngại gì không khiến Thiên Tinh môn của ông ta gà bay chó chạy? Dù sao nhục thân này là của Vệ Thương Khung, người quản lý thu chút phí cũng không ngoa không phải sao? Vệ Thương Khung bên kia, tất nhiên đã có người bẩm báo rằng, đại thiếu môn chủ đã trở về. Vì biểu hiện sự thiên vị của mình đối với Vệ Húc, Vệ Thương Khung phân phó mọi người trong Thiên Tinh môn gọi Vệ Húc là Đại thiếu môn chủ. Còn muốn chơi loại phương pháp truyền vị ngụ ý này? Văn Tử Tuyền tự nhiên không cam lòng yếu thế, thế là hai người đệ đệ Vệ Cán, Vệ Lan xếp hạng ở phía dưới được xưng là Nhị thiếu môn chủ cùng Tam thiếu môn chủ. Vệ Thương Khung chờ Vệ Húc đến bái kiến tại Thiên Tinh các, nơi chuyên dụng của môn chủ, nghe tiếng mà đến Văn Tử Tuyền cũng mang theo Vệ Cán cùng Vệ Thanh Mai vội vàng chạy đến. Lâm Tịch lặng lẽ lưu ý đến, cha hiền Vệ Thương Khung một mặt mỉm cười khi nhìn thấy Lăng Triệu ánh mắt ở trên người hắn đi vòng thêm hai lần. Mà Vệ Thanh Mai thì là một mặt tức đến nổ phổi. Tên ngốc này làm sao lại trở về rồi? Tên khốn thấp hèn không rõ lai lịch này khiến bọn họ ghê tởm lâu như vậy còn chưa đủ? "Ban đầu là ai nói, đời này có thể sẽ không trở về? Hẳn là ngươi đã chết ở bên ngoài, linh hồn trở về?" Vệ Thanh Mai mày liễu nhướng lên, đôi mắt trên khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn hiện lên lửa giận. "Ta không chết ở bên ngoài, ngươi có phải rất thất vọng hay không? Ta thật sự không muốn trở về, nhưng đây là các ngươi buộc ta trở về!" Lâm Tịch trợn mắt nhìn nàng: "Bịch bịch" hai tiếng đem hai cái hắc mai lệnh ném tới trước mặt Vệ Thanh Mai: "Ta cũng đã đi rồi, vì sao lại có người mang theo vật này đuổi theo gϊếŧ ta?" Chương 867: Nhiệm vụ ban thưởng: Vừa khéo gặp được ngươi 6 Edit: Jess93 Nàng cũng không có nói những người kia là do người nhà phái tới, chỉ nói là người chính mình nhận biết. Dù sao làm nhiệm vụ đã lâu, vẻ kinh ngạc chỉ chốc lát đã biến mất ở trên mặt Lâm Tịch, lúc đó Lăng Triệu đang khẳng khái phân trần nên vẫn chưa lưu ý đến. Nàng đột nhiên phát hiện, ký ức cùng với những lời tự thuật của người ủy thác cũng chưa hẳn là thật. Lâm Tịch vẫn chưa đưa ra nghi vấn đối với những lời không đúng của Lăng Triệu, mà là phối hợp với hắn bày ra vẻ mặt bi thương: "Khiến Lăng huynh chê cười rồi, chẳng qua là một chút việc tư trong nhà, mặc dù ngươi ta quen biết muộn, thế nhưng cũng không đáng để Lăng huynh theo giúp ta tranh vào vũng nước đục, cuốn vào những chuyện thị phi này cũng không tốt lắm." Nếu như là người bình thường, nghe thấy lời này, biết là nói bóng gió liên quan đến việc ngấm ngầm xấu xa trong gia đình, đương nhiên sẽ không tiếp tục truy hỏi, càng sẽ không tham dự vào đó. Điểm này, Lâm Tịch cùng Vệ Húc đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác biệt. Vệ Húc là từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều kể cho Lăng Triệu, đồng thời còn nói ra sự đau khổ trong lòng mình, Lăng Triệu gặp chuyện bất bình bồi hắn cùng nhau về nhà, về logic hoàn toàn nói thông được. "Nếu ngươi thật sự coi ta là huynh đệ, cũng không cần lại nói những lời vô nghĩa này, chúng ta là người tu tiên, nghịch ý trời, thuận ý mình, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, ngươi chính là tính tình quá mềm yếu, bọn họ cảm thấy ngươi là người có thể ức hiếp, mới có thể không cố kỵ gì như thế." Lăng Triệu nói đến hiên ngang lẫm liệt, tự nhiên đem những lời trong cốt truyện nói lại một lần nữa, dựa vào cái gì bọn họ tùy tiện bắt nạt ngươi, đuổi ngươi đi rồi còn muốn truy sát ngươi, chúng ta dứt khoát trở về cho bọn họ thêm ngột ngạt, xem bọn hắn có thể làm gì! Người nhiệt tình giúp người khác, lấy giúp người làm niềm vui như vậy, có thể bình an tu luyện đến cảnh giới thanh khê thật sự là một kỳ tích, Lôi Phong ca gặp ngươi đều phải cam bái hạ phong. Lâm Tịch càng nghe càng thấy buồn cười, những lời cảm động lòng người, tình cảm mãnh liệt kia của Lăng Triệt chỉ khiến chính hắn cảm động, cuối cùng hắn nói đến đoạn xúc động, kéo tay Lâm Tịch lại, thế mà đề nghị muốn kết bái huynh đệ. Đến tận đây, Lâm Tịch đã hoàn toàn không có hứng thú lại cùng vị đã từng là nghĩa huynh này kết bái lần nữa. Nàng còn chưa biết rõ con hàng này đến tột cùng là ai đâu. Chẳng qua không phải người tốt là có thể khẳng định. Nếu ngươi đã một hai phải đi tìm đường chết, vậy thì đi thôi, nói không chừng nhờ tìm hiểu nguồn gốc mà có thể đào ra không ít chuyện đâu. Xem ra, chiến trường của mình vẫn là tại Thiên Tinh môn này! Lâm Tịch kéo cánh tay Lăng Triệu lại: "Ta là Vệ Húc Thiên Tinh môn, về sau tất nhiên sẽ xem Lăng huynh như huynh đệ duy nhất của ta trên đời này!" Lăng Triệu thoáng có chút thất vọng khi Vệ Húc không có hưởng ứng đề nghị kết bái của mình, nhưng vẫn nhanh chóng mỉm cười nói: "Ta là Lăng Triệu, về sau ngươi cũng là huynh đệ kết nghĩa của ta!" Tuổi tác đã sớm nói với nhau, Lăng Triệu so với Vệ Húc lớn hơn năm tuổi, cho nên Lâm Tịch vẫn luôn gọi hắn là Lăng huynh. Ừm, sau đó chúng ta kết làm hoa huynh đệ nhựa plastic, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cũng không cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Trên lầu đánh đùng đùng, cả nhà chủ quán cùng với tiểu nhị đều núp ở trong một góc run lẩy bẩy. Lầu hai suýt chút nữa bị phá hủy toàn bộ, có thể có lực phá hoại như thế khẳng định là đến từ những môn phái tu tiên kia, đừng nói bọn họ, cho dù là người đứng đầu một nước ở đây cũng không dám nói cái gì. Lâm Tịch trực tiếp vứt xuống một thỏi vàng, cũng không nhiều lời cái gì, ngồi lên bàn cờ của Lăng Triệu mau chóng bay về hướng tông môn. Chủ quán tự nhiên mang ơn, một thỏi vàng này có thể mua được vài cửa hàng như nhà ông ta, không nghĩ tới ngược lại là nhân họa đắc phúc, vội vàng mang theo cả nhà liên tục cúi đầu bái về hướng phía Lâm Tịch rời đi. Lần này Lăng Triệu điều khiển bàn cờ dùng hết tốc độ tiến về phía trước, nửa ngày liền chạy tới Thiên Tinh môn. Thiên Tinh môn tọa lạc trên đảo Tinh La, đảo Tinh La chiếm diện tích hơn ba mươi ngàn km2, toàn bộ hòn đảo bị ba tông môn bao gồm Thiên Tinh môn chia cắt. Trong đó Thiên Tinh môn là môn phái lớn nhất, chiếm gần phân nửa hòn đảo, linh mạch cùng các loại tài nguyên cũng là tốt nhất. Ngày thường tông môn chỉ mở ra trận pháp bình thường nhất, phòng ngừa linh khí tiết ra ngoài cùng người không có phận sự tùy ý xâm nhập. Lâm Tịch lấy ra khối lệnh bài đệ tử nội môn của mình nhẹ nhàng đặt tại tấm chắn bảo hộ ngăn cản bọn họ đi vào, chỉ chốc lát, từ vị trí Lâm Tịch nhập lệnh bài có một vết rách như là bị xé ra, chờ sau khi hai người tiến vào, lập tức khép lại lần nữa. Bởi vì môn phái chiếm diện tích quá lớn, bên trong tông môn cũng không cấm bay, nhưng nhất định phải bay từ từ, trừ phi có lệnh đặc biệt của trưởng lão cùng môn chủ mới được phép sử dụng pháp khí phi hành bình thường. Bởi vậy hai người ngồi bàn cờ, chậm rãi bay về hướng nội môn. Dưới sự tận lực tuyên dương của một phái Văn Tử Tuyền, thanh danh Vệ Húc đã rất hôi thối, hầu như ngay cả đệ tử tạp dịch ngoại môn đều biết con hàng này là một dâm trùng, ăn uống cá cược chơi gái mọi thứ tinh thông. Trên đường đi, hầu hết những người trông thấy bọn hắn đều đang thì thầm bàn tán, thậm chí có người lớn tiếng "Thì thầm:" "Lúc trước không phải đã thề thốt nói sẽ không trở về sao? Bây giờ mới bao lâu đã tư lợi bội ước rồi!" "Này còn phải hỏi à? Bên ngoài không dễ lăn lộn thôi! Một tên phế vật, nào có tốt như nằm trong nhà có người đưa linh thạch, đưa pháp bảo?" Một người chua loét nói. Có người nhanh chóng bồi thêm một câu: "Đúng vậy, còn có mỹ nhân tự động ủy thân!" Lâm Tịch cũng không nói chuyện, chẳng qua là trái nghe phải ngửi ngửi. Lăng Triệu thấy thế, kỳ quái hỏi: "Húc đệ, ngươi đây là.." "Không có việc gì." Lâm Tịch cũng lớn tiếng "Thì thầm:" "Mùi vị chua loét như thế, bản thiếu còn tưởng rằng vào nhầm tông môn, không cẩn thận chạy vào xưởng nhưỡng dấm." "Trong tông môn, có người thiên tư tốt, có người giỏi tu luyện, có người biết nịnh hót, ta ấy hả, biết đầu thai tìm cho chính mình một người cha tốt, ước ao ghen tị rồi hả? Ta không ngại nói cho những mặt hàng miệng phun đầy phân kia, làm người vẫn phải đối mặt với hiện thực, trong số mệnh có thì cuối cùng sẽ có, trong số mệnh không có thì.. Thật sự là tức chết các ngươi á!" Lâm Tịch tùy tiện cười lớn, nghênh ngang rời đi. Dù sao mặc kệ nàng làm quá đáng đến đâu, tên phụ thân tiện nghi nhị thập tứ hiếu kia đều phải đến chùi đít cho nàng. Người ủy thác thật sự là quá thành thật, không thấy rõ bản chất của tên phụ thân cặn bã kia, cho dù vẫn luôn ép dạ cầu toàn cũng không yên ổn. Nếu biết chỉ cần Vệ Thương Khung một ngày không lấy được cỗ thân thể này, liền phải ăn ngon uống sướng tài nguyên tốt cung cấp nuôi dưỡng, vậy ngại gì không khiến Thiên Tinh môn của ông ta gà bay chó chạy? Dù sao nhục thân này là của Vệ Thương Khung, người quản lý thu chút phí cũng không ngoa không phải sao? Vệ Thương Khung bên kia, tất nhiên đã có người bẩm báo rằng, đại thiếu môn chủ đã trở về. Vì biểu hiện sự thiên vị của mình đối với Vệ Húc, Vệ Thương Khung phân phó mọi người trong Thiên Tinh môn gọi Vệ Húc là Đại thiếu môn chủ. Còn muốn chơi loại phương pháp truyền vị ngụ ý này? Văn Tử Tuyền tự nhiên không cam lòng yếu thế, thế là hai người đệ đệ Vệ Cán, Vệ Lan xếp hạng ở phía dưới được xưng là Nhị thiếu môn chủ cùng Tam thiếu môn chủ. Vệ Thương Khung chờ Vệ Húc đến bái kiến tại Thiên Tinh các, nơi chuyên dụng của môn chủ, nghe tiếng mà đến Văn Tử Tuyền cũng mang theo Vệ Cán cùng Vệ Thanh Mai vội vàng chạy đến. Lâm Tịch lặng lẽ lưu ý đến, cha hiền Vệ Thương Khung một mặt mỉm cười khi nhìn thấy Lăng Triệu ánh mắt ở trên người hắn đi vòng thêm hai lần. Mà Vệ Thanh Mai thì là một mặt tức đến nổ phổi. Tên ngốc này làm sao lại trở về rồi? Tên khốn thấp hèn không rõ lai lịch này khiến bọn họ ghê tởm lâu như vậy còn chưa đủ? "Ban đầu là ai nói, đời này có thể sẽ không trở về? Hẳn là ngươi đã chết ở bên ngoài, linh hồn trở về?" Vệ Thanh Mai mày liễu nhướng lên, đôi mắt trên khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn hiện lên lửa giận. "Ta không chết ở bên ngoài, ngươi có phải rất thất vọng hay không? Ta thật sự không muốn trở về, nhưng đây là các ngươi buộc ta trở về!" Lâm Tịch trợn mắt nhìn nàng: "Phốc phốc" hai tiếng ném hai cái hắc mai lệnh tới trước mặt Vệ Thanh Mai: "Ta cũng đã đi rồi, vì sao lại có người mang theo vật này đuổi theo gϊếŧ ta?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]