Edit: Jess93
Tiếng khóc của Hạ Thiên Lãng, áp lực mà ẩn nhẫn, nếu như không phải bây giờ cỗ thân thể này của Lâm Tịch đã có một đầu thông mạch, chưa chắc cô có thể phát hiện được.
Mái nhà đã từng ấm áp kia, bây giờ chia năm xẻ bảy, người ở bên trong, chết chết rồi, tán tán rồi, cũng không còn bộ dáng lúc trước.
Trời tối người yên, trăng thanh sáng ngời, vào đêm cuối đông đặc biệt thê lương, hắn sẽ nhớ người nhà cũng là rất bình thường.
Lâm Tịch tập trung tinh thần nghe một hồi, không cảm giác được dị thường gì, kéo chăn lông cừu san hô chuẩn bị ngủ.
"Ba, ba! Con.. Con nhất định sẽ không để cho ba chết vô ích! Hiện.. Hiện tại mẹ đi cùng với con, con.. Con nhất định sẽ.. Sẽ.. sẽ chiếu cố.. Chiếu cố tốt bà ấy."
Giọng nói Hạ Thiên Lãng xen lẫn tiếng nức nở không cách nào ngăn chặn, đứt quãng truyền đến.
Lâm Tịch nghe hắn nói như vậy, kết hợp những biểu hiện kỳ quái sau khi Hạ Thiên Lãng đến ở cùng nhau, lông tơ toàn thân lập tức dựng lên!
Khó trách hắn một hai phải cùng người mẹ vốn không có cảm tình gì sinh hoạt chung một chỗ, khó trách hắn thà rằng chính mình lạc đường cũng kiên trì tự mình đưa Mạnh Kiều mà không cho cô cùng đi, khó trách hắn xưa nay không cho cô đơn độc đi ra ngoài sau khi trời tối.
Lâm Tịch biết Hạ Thiên Lãng có chút tự bế, bình thường câu thông với người khác tương đối khó khăn, không thích nói chuyện, cô cho rằng tính cách Hạ Thiên Lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441680/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.