Chương trước
Chương sau
Edit: Jess93
Lâm Tịch lại bắt mạch cho Hạ Tường, cũng may ăn không nhiều, độc tố ăn mòn cũng không lợi hại.
Bởi vì người ủy thác tuổi tác đã cao, Lâm Tịch lại là lần đầu tiên làm cụ bà, không có kinh nghiệm gì, cho nên khi đến nơi này cô đã chuẩn bị cho chính mình lượng lớn dược phẩm thường dùng cùng với canxi, các loại vitamin..
Không nghĩ tới ngược lại là cho Hạ Tường dùng.
Cô tìm hai viên vitamin C cho Hạ Tường uống trước, sau đó lại đi phòng bếp nấu chút nước đậu xanh cho Hạ Tường uống.
Hạ Tường nhìn cô đâu vào đấy như vậy, không chút hoang mang, trong lòng đột nhiên tuôn ra một loại cảm giác năm tháng tĩnh hảo.
Đáng tiếc ông ta không hiểu chính là, phụ nữ chỉ có ở trước mặt người mình thương yêu nhất, mới luôn là tay chân vụng về làm chuyện ngốc nghếch, ở trước mặt người chính mình không thèm để ý, bọn họ đều có phong phạm giáo sư già.
Dường như bị Lâm Tịch ảnh hưởng đến, hoặc là cảm thấy ăn đồ giải độc mà sinh ra tâm lý ám chỉ, tóm lại, loại cảm giác kinh hoảng tim đập nhanh của Hạ Tường đã tan biến từng chút từng chút một.
Lâm Tịch lại rót cho ông ta một ly nước ấm: "Buổi sáng và giữa trưa ông cũng đừng ăn cơm, nhịn ăn hai bữa, buổi tối nấu chút cháo, ăn chút đồ ăn thanh đạm là được."
"Đột nhiên cảm giác bà rất giống một lão Trung y." Hạ Tường bất giác mỉm cười: "Tôi cũng không biết, bà vậy mà bắt đầu nghiên cứu những thứ này từ khi nào?"
Lâm Tịch chỉ bàn máy tính bên cạnh giá sách: "Đều ở trên đó. Không có việc gì thì nhìn xem, không phải nói sống đến già học đến già sao?"
Lúc này Hạ Tường mới chú ý tới, Diễm Phân thế mà còn chuẩn bị bộ máy tính, nhướng mày, chỉ vào máy tính hỏi: "Bà bây giờ còn biết mân mê vật này?"
Lâm Tịch nghiêng đầu nhìn ông ta: "Có phải muốn nói, kẻ sĩ ba ngày không gặp, lau mắt mà nhìn? Tôi đánh chữ hơi chậm, may mà lúc trước chưa quên ghép vần, không có việc gì học một số cách làm điểm tâm, các giáo viên nhỏ của tôi đều thích ăn."
Nghe nói Lâm Tịch thế mà cùng mấy nhóc choai choai ở Hoàng Khê cốc cùng nhau chơi game online gì mà <>, <>, cằm Hạ Tường suýt chút nữa rơi xuống đất.
Tất cả già trẻ lớn bé đều hòa hợp như thế, đây chính là vợ trước Hồ Diễm Phân của ông ta?
Thời gian kế tiếp, Hạ Tường đi theo Lâm Tịch cùng nhau tưới nước, nhổ cỏ cho những thực vật trong sân kia, thời tiết giữa xuân, hoa cỏ cây cối cùng cây nông nghiệp trong sân theo đó hiện ra màu xanh biếc, dạt dào sức sống.
Hạ Tường có một hồi hoảng hốt, giống như đoạn thời gian xuống nông thôn kia lại trở về, mỗi ngày kéo thân thể mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, suy nghĩ trong đầu đều là ngày mai có thể gặp được khuôn mặt tươi cười xinh đẹp kia.
Dường như chỉ thoáng chớp mắt, cả đời này cứ như vậy mơ hồ đi qua.
Ông ta chưa đến bốn mươi tuổi chỉ dựa vào năng lực của bản thân đã xuất sắc trở thành người đứng đầu một nhà máy, cũng có tham gia cơ cấu lại nhà máy, rồi bị người vắng vẻ trực tiếp đuổi về nhà, nhưng bất kể thế nào, ở trong mắt người khác Hạ Tường là kẻ may mắn.
Hạ Tường tự giễu nghĩ, thật đúng là thế, trai gái đầy đủ, không lo ăn uống, thậm chí sau khi thăng quan phát tài đổi đi bà thím già trong nhà cũng may mắn không có gặp bất kỳ ai gây khó dễ.
Hạ Tường từng giải thích với người khác, thật sự không phải bởi vì điều này mới ly hôn, nhưng đối mặt ánh mắt soi mói của mọi người cùng với việc nhanh chóng tái giá, người vợ mới so với ông ta trẻ hơn hai mươi tuổi, giống như ông ta thật sự như những gì mọi người nói.
Cũng như chính mình lên núi xuống nông thôn, ở niên đại đó của bọn họ làn sóng ly hôn cũng mãnh liệt mà đến, thế không thể đỡ.
Chẳn qua hầu hết tất cả mọi người ly hôn đều là cùng vợ cùng người nhà chiến đấu một trận, chỉ có ông ta thật ra là chính mình chiến đấu với chính mình.
Ông ta quả nhiên là may mắn.
Cho nên ông ta lưu lại căn nhà cùng phần lớn tiền tài cho vợ trước, nghĩ đến dựa vào những thứ này bà ấy hẳn là có thể bình an đến già.
Chỉ là ông ta không nghĩ tới con trai trưởng Hạ Thiên Ý thế nhưng lại âm thầm ra tay với Diễm Phân.
Hiểu con không ai khác ngoài cha.
Gì mà chờ sau này có tiền hắn sẽ trả cho Diễm Phân, đó đều là nói nhảm!
Bây giờ Hạ Tường cảm thấy mọi suy đoán của ông ta về người nhà của chính mình đều là sai lầm.
Dường như mọi sự thay đổi đều phát sinh trong hai năm qua, người vợ đột nhiên mặt lạnh với ông ta, con trai đột nhiên hạ độc thủ với mẹ ruột, con gái đột nhiên trở nên dụng ý khó dò..
Vô luận là vợ trước vẫn là hiện tại Hàn Tố Mai, còn có ba đứa con trong nhà, đều trở nên lạ lẫm như thế.
Là bọn họ thay đổi hay là ông ta không theo kịp bước tiến của cái nhà này, giống như Hồ Diễm Phân lúc trước..
Hạ Tường có hơi sởn tóc gáy, đột nhiên cảm giác căn nhà lạnh như hầm băng trước đó, bây giờ lại giống như một mãnh thú ăn thịt người đang mở to cái miệng khổng lồ muốn đem ông ta nuốt ăn không còn một mảnh.
Nghĩ đến buổi tối hôm nay lại phải đi ăn bữa tối muốn mạng kia của Hàn Tố Mai, Hạ Tường phát hiện bây giờ ông ta rất kháng cự trở về căn nhà có bầu không khí quỷ dị kia.
"Diễm Phân, tôi muốn ở lại chỗ này của bà một đêm." Những lời này bật thốt ra mà không cần suy nghĩ.
Biểu cảm trên mặt Lâm Tịch ngưng lại, đúng là từ tâm ra tai họa!
Cô lạnh lùng nói: "Hạ Tường, trong lòng tôi, người rời đi không khác gì người chết. Lần đó tôi đến nhà ông cũng không phải là vì đòi tiền, chẳng qua là sau khi sinh bệnh đột nhiên sợ hãi. Không nghĩ tới ông lại nhanh chóng đưa tiền cho tôi, Thiên Lãng nói với tôi, không có việc gì đừng đến nhà các người nữa, là tôi làm hại nó không có tiền mua truyện tranh."
Lâm Tịch cắt ngang Hạ Tường giải thích: "Từ ngày đó trở đi, tôi đã hình dung rõ ràng cuộc sống sau này của mình, tôi không phải là phần tiếp theo của cha mẹ, không phải tiền truyện của con cái, càng không phải là phiên ngoại của chồng cũ, từ nay về sau, tôi vì chính mình mà sống!"
Vợ trước nói còn hung ác hơn so với trực tiếp quất Hạ Tường mấy cái tát, ông ta cúi thấp đầu, vẫn là đem lời giải thích nói ra: "Tôi thật sự không phải có ý đó, nếu không tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết! Tôi thấy căn phòng phụ kia của bà cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ, muốn ở chỗ này ngốc một buổi tối, một mình lẳng lặng."
Trong giọng nói của ông ta có vô hạn tiêu điều: "Tôi không biết thế giới này là thế nào, bọn nhỏ đột nhiên biến thành như vậy, Thiên Ý vô sỉ, ngay cả tiền quan tài tôi để lại cho bà cũng muốn lừa gạt, Thiên Tư không biết đến tột cùng là muốn làm gì, không phải đòi tiền chính là muốn tôi tới tìm bà nối lại tiền duyên. Tố Mai.. Ha ha, Tố Mai thế mà muốn gϊếŧ tôi.."
Hai tay Hạ Tường che mặt, gấp rút thở hổn hển bình phục tâm tình kích động, bởi vì tay che ở trên mặt, cho nên thanh âm nói chuyện cũng có chút rầu rĩ: "Kỳ thật lần này tôi đến, là muốn nói cho bà, nửa đời trước của bà là tôi làm hỏng, nếu quả thật giống như Thiên Tư nói, bà có tâm tư muốn tìm người bồi mình, vậy thì cũng đừng do dự."
Lâm Tịch nghe ngữ khí của ông ta ngược lại thật sự không giống giả mạo, hồi tưởng hành động việc làm của Hạ Tường, cảm giác độ tin cậy vẫn tương đối cao.
"Chúng ta đều là người chôn vào đất một nửa, mắt thấy ngày hôm qua càng ngày càng nhiều, ngày mai càng ngày càng ít, chỉ cần làm chuyện không phạm pháp, muốn làm cái gì thì đi làm đi, đừng để ý Thiên Tư nói cái gì. Tôi luôn cảm thấy mặc dù nó mở miệng một tiếng vì tôi và bà, nhưng khi tôi nhìn nó một mình, trong mắt đều là lệ khí. Bà tuổi tác càng lúc càng lớn, đối với ai cũng phải đề phòng một chút, về sau không có việc gì đừng có cho nó vào nhà."
"Lần này trước khi rời đi, tôi đã đi tìm một văn phòng luật sư, đem di chúc viết xong, chỉ có người chịu trách nhiệm an táng tôi và bà, mới có thể kế thừa toàn bộ di sản của tôi, ngoài ra tôi còn nhận dưỡng hai cây tùng tại khu nghĩa trang núi Tiểu La, nếu các con ai cũng không chịu quản chuyện hậu sự của chúng ta, đến lúc đó sẽ có người tới đem hai người chúng ta an táng."
Hạ Tường nói xong lấy ra một tấm thẻ màu xanh lam, đó là hóa đơn chứng nhận được khu nghĩa trang núi Tiểu La cấp.
Lâm Tịch đờ đẫn nhận lấy tấm thẻ kia, từng chuỗi nước mắt bất giác dọc theo gò má chảy xuống, vỡ nát ở trước ngực.
Mặc dù cô không cách nào ức chế khóc rống, thế nhưng đáy lòng lại thoải mái một trận. Lâm Tịch rõ ràng, đây là một hơi ngột ngạt tích tụ trong lòng người ủy thác đã diệt hết, Hồ Diễm Phân là tùy tâm mà phát, buông xuống quá khứ trước kia.
Lâm Tịch vừa lau nước mắt vừa nói: "Được, nếu ông đã chịu chôn tôi, tôi lại ngại gì không cứu ông một lần!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.