Chương trước
Chương sau
Edit: Jess93
Hạ Thiên Tư nhìn bà lão trước mặt, đột nhiên phát hiện người này cùng với người mẹ đối với chính mình muốn gì cứ lấy trong trí nhớ, giống như không phải là cùng một người.
Bà lão lúc trước, đối với ba anh em bọn họ tuyệt đối là muốn gì được nấy, chỉ cần không phải phô trương lãng phí mà bà ta căm hận nhất, chỉ cần đó là chuyện mà bà ta có thể làm được.
Cho dù bị bọn họ và ba ba mỉa mai vài câu, bà ta cũng không bao giờ phản bác, chẳng qua chỉ đứng ở một bên xoa xoa tay, trên mặt mang theo nụ cười nhẫn nhịn hèn mọn.
Nhìn ả tiện nhân không biết xấu hổ ở trong nhà, Hạ Thiên Tư đột nhiên phát hiện, kỳ thật bà già cũng không phải tệ như vậy.
Có lẽ bây giờ bà ta đột nhiên trở nên miệng lưỡi sắc bén như vậy, là bởi vì thời mãn kinh khiến tính tình bà ta thay đổi?
Hoặc là bởi vì Hạ Thiên Ý lừa gạt làm bà ta bắt đầu sinh ra gai nhọn giống như bụi gai đến bảo hộ bản thân?
Hạ Thiên Tư còn chưa từ bỏ ý định, bất kể thế nào, mình cũng là con gái duy nhất của bà ta, coi như bà ta lại không để ý, không lẽ bà ta cũng không quan tâm mọi chuyện sau khi chết sao?
"Mẹ, bà đừng nóng giận, vừa rồi là tôi thái độ không tốt. Đây không phải bởi vì ngài nhất quán tiết kiệm nên tôi mới nói như vậy sao. Tôi còn tưởng rằng ngài bị mấy người bán đồ điện trong trung tâm thương mại lừa dối mới mua nhiều đồ như thế."
Thái độ Hạ Thiên Tư mềm xuống, Lâm Tịch cũng không nói thêm gì nữa, đi vào phòng cởi bộ đồ thể thao trên người đổi thành quần áo ở nhà bằng vải nhung mềm mại ấm áp.
Hai năm trở lại đây vừa xuất hiện loại áo ngủ và tấm thảm với chất liệu vải nhung san hô lông cừu, giá cả hơi đắt, nhưng mặc lên người quả thật vừa ấm áp vừa thoải mái dễ chịu.
Tiền này tiêu không uổng phí!
Lâm Tịch cảm khái.
Ngoại trừ ba con sói mắt trắng này.
Cô lại yên lặng bổ sung ở trong lòng.
Rửa sạch đậu ngâm đêm qua, rót vào trong máy làm sữa đậu nành, Lâm Tịch không thích xay nhuyễn cho lắm, thế là lại ném vào mấy viên đường phèn, lựa chọn hương vị đặc biệt đậm đà, sau đó nhấn nút khởi động, máy làm sữa đậu nành bắt đầu làm việc.
Lấy ra hai miếng bánh mì nướng để vào lò vi sóng hơi làm nóng, sau đó chiên trứng, sắc dăm bông, đem sốt cà chua xối trên bánh mì nướng, xếp một miếng rau xà lách tươi non, theo thứ tự để vào dăm bông, trứng rán, món sandwich đơn giản đã làm xong, bên kia máy làm sữa đậu nành vừa vặn vang lên một tiếng "Đinh." một ly sữa đậu nành nóng hổi cũng đại công cáo thành.
Lâm Tịch ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tư đang mím môi có vẻ hơi thèm nhỏ dãi: "Buổi sáng cô ăn cơm chưa?"
"Không có." Hạ Thiên Tư có chút uất ức: "Sáng sớm liền chạy đến thăm bà, chưa kịp ăn."
Lâm Tịch đi đến bên cạnh bàn ăn kéo ghế ngồi xuống.
Hạ Thiên Tư trơ mắt nhìn cô uống một ngụm sữa đậu nành, lại trơ mắt nhìn cô ăn một miếng sandwich trông rất thơm ngon, lần nữa không tự giác lặp lại động tác nuốt nước miếng.
"Cô có hai lựa chọn, một là từ nhà tôi ra ngoài bắc đi đại khái hơn trăm mét, có quán 'Cơm sáng Vương ký', hàng đẹp giá rẻ, mười đồng tiền ăn no; hai là tôi cung cấp các loại nguyên vật liệu, chính cô đi làm."
Lâm Tịch vừa không nhanh không chậm ăn vừa tiếp tục nói: "Chỉ là không có đậu, cho nên cô không có sữa đậu nành để uống đâu, nhưng nước sôi để nguội thì có sẵn."
Nói dứt lời, Lâm Tịch tiếp tục ăn bữa sáng.
Trong phòng tràn ngập không khí xấu hổ còn có tiếng nhấm nuốt nhỏ xíu của Lâm Tịch.
Hạ Thiên Tư có ngốc đến đâu, cũng rõ ràng đây là bà già đang hạ lệnh đuổi khách.
Một cơn tức giận gần như sắp kiềm không được, bà già không biết tốt xấu này!
Nhân sinh trăm năm, chẳng lẽ bà ta chuẩn bị giống tác giả nào đó, chết trong nhà mấy ngày, thi thể phát thối mới bị chủ nhà phát hiện sau đó vùi lấp qua loa sao?
Bày ra thái độ thờ ơ như vậy, là không sợ sau khi chết thì ngay cả người thu tro cốt cho bà ta cũng không có sao?
Nhưng đó dù sao cũng là chuyện thật lâu về sau, mà nguy cơ của Hạ Thiên Tư lại đang ở trước mắt!
Cô ta nhất định phải nhanh chóng tích lũy tài chính đến ba trăm vạn đi thu mua <> chỗ em trai, lấy được game online bọn họ nghiên cứu phát minh tương lai gần như hot cả nước.
Chẳng những phá hỏng con đường quật khởi của gã đàn ông cặn bã Kim Khải Hoàn kia, còn có thể giúp chính mình kiếm một tương lai tươi sáng!
Cô ta nhớ tới ả đàn bà mập như lợn trong nhà Kim Khải Hoàn kia đã nhổ một ngụm nước bọt vào mặt mình, sau đó ngạo nghễ nói: "Tôi là Kim phu nhân, kim khải hoàn kim, nghe hiểu sao, đồ đê tiện!"
Kim phu nhân?
Có gì đặc biệt hơn người?
Một đời này, lấy được <> chính là Hạ Thiên Tư tôi, các người hãy tiếp tục mở cửa hàng thức ăn nhanh của các người đi!
Cô ta thậm chí tưởng tượng ra, đợi đến khi cô ta thay thế Kim Khải Hoàn kiếm được đầy bồn đầy bát, trở thành thế hệ nhà giàu mới của thành phố, mỗi ngày cô ta đều cho người đến cửa hàng bọn họ mua đầu lưỡi heo, sau đó lại hung hăng đập vào mặt bà mập kia.
Cô ta sẽ còn tìm người tạt axit vào khuôn mặt béo đầy mỡ của bà ta, làm vị Kim phu nhân này cũng hưởng thụ một chút đau khổ chính mình đã từng chịu đựng!
Sau đó cô ta lại gọi người tìm con rùa đáng chết Kim Khải Hoàn kia phế đi hai đầu.. Không, ba cái chân.
Bà mập mắng cô ta là gái điếm thối là hạ lưu, sao mụ ta không hỏi xem gã đàn ông nhà mình đã làm gì? Là Hạ Thiên Tư nguyện ý ủy thân cho gã đàn ông như vậy sao?
Kỳ thật Hạ Thiên Tư cũng rõ ràng, Kim Khải Hoàn không có thích chính mình như vậy, phần lớn chính là trả thù vì năm đó chính mình cự tuyệt hắn.
Dân đen xoay người thành phú hào, nghịch tập vả mặt bao nuôi nữ thần cao ngạo thời cấp ba, chuyện xưa dốc lòng hay đến cỡ nào!
Nếu cô ta đã trở về một lần nữa, như vậy, Kim Khải Hoàn, mang theo bà mập của mày tiếp tục lăn lộn trong vũng bùn đi!
Ở đời trước những khuất nhục kia, như ở trước mắt.
Sự phẫn nộ của Hạ Thiên Tư trong nháy mắt lắng xuống, nhất định phải đem căn nhà này biến thành của cô ta.
Trải nghiệm lần đầu tiên mua nhà giá cao làm cô ta lĩnh ngộ được, mặc dù cô ta trùng sinh, nhưng so với đời trước, rất nhiều thứ đều đang phát sinh thay đổi.
Giống như căn nhà này rõ ràng phải qua một thời gian ngắn mới có thể bị mua đi, bây giờ lại bị bà già mua trước thời hạn một tháng.
Dựa theo giá nhà hiện tại, chỉ dựa vào chút tiền trong tay cô ta thì lợi nhuận kiếm được tính thế nào cũng không đủ thu mua công ty nhỏ nào đó trong tương lai.
Nếu như cô ta chuẩn bị không đủ tài chính, ai biết <> có thể cũng bị người khác lấy đi giống căn nhà này hay không?
Kìm nén bất mãn trong lòng, Hạ Thiên Tư thay đổi nụ cười vừa phải: "Mẹ, tôi cũng mua một căn nhà ở đây, ngài xem chúng ta có thể đổi được không?"
Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập giễu cợt của Lâm Tịch, Hạ Thiên Tư lập tức giải thích nói: "Ngài đừng suy nghĩ nhiều, cho dù chúng ta đổi nhà, ngài cũng có thể tiếp tục ở trong căn nhà này. Chỉ cần ngài đồng ý, vừa đổi nhà xong tôi sẽ lập tức đem khoản tiền mua nhà lúc trước trả lại cho bà."
Lần này Lâm Tịch là cười thật.
Cũng may cô đã thuận lợi ăn xong điểm tâm của mình, nếu không rất có thể sẽ bị cô con gái bảo bối này nói cười sặc chết.
"Hạ Thiên Tư, cô thật sự xem mẹ cô như đồ ngốc đi mưu hại sao? Cô cũng đã biểu thị đến rõ ràng như thế, còn cho rằng tôi đoán không ra nơi này chính là nơi rất mau sẽ di dời sao, mà căn nhà tôi mua được vừa khéo là nơi cô nói tương lai có thể bán được hơn bốn trăm vạn?"
Lâm Tịch vừa dứt lời, huyết sắc trên mặt Hạ Thiên Tư gần như trong nháy mắt lui bước, trở nên hoàn toàn trắng bệch.
"Dùng một căn nhà mười một vạn mua được tăng thêm hai mươi hai vạn đến đổi căn nhà tương lai có thể bán được bốn trăm vạn, thật không hổ là con gái tốt của tôi, tính toán này đánh thật tinh!"
Bà ta biết!
Bà ta thế mà biết tất cả!
Hạ Thiên Tư cảm giác toàn bộ trái tim của mình đều đang run rẩy, át chủ bài lớn nhất để cô ta thay đổi vận mệnh sau khi trùng sinh, bởi vì chính mình không cẩn thận, cứ như vậy bị bà già biết rồi!
Đột nhiên một giọng nói dưới đáy lòng vang lên: Gϊếŧ bà ta!
Gϊếŧ bà ta, bí mật này sẽ không có ai biết nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.