Chương trước
Chương sau
Edit: Jess93
Nói xong những lời này, Hạ Thiên Tư liền đổi vẻ mặt giống như đang thi ân.
"Vậy cô trở về đi, tôi có nghèo cũng rất vui vẻ." Lâm Tịch khẽ cười nói.
"Bà không cần quá cảm kích tôi, dù sao mặc kệ thế nào, bà cũng là.. Cái.. cái gì? Bà nói cái gì?" Lời kịch Hạ Thiên Tư chuẩn bị đã nói ra một nửa lại bị chính mình tươi sống nuốt xuống, sau đó một mặt như đớp phải phân.
Đồ thần kinh!
Trên thế giới còn có người ngại tiền cắn tay? Trừ phi là thánh nhân và đồ ngốc.
"Tiền chính là vật ngoài thân." Lâm Tịch chững chạc đàng hoàng giải thích: "Một khi xem tiền quá nặng, nhân phẩm sẽ nhẹ."
Ngoại trừ trong sách vở, đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Thiên Tư nghe thấy thật sự có người nói như vậy, e rằng kỳ mãn kinh khiến đầu óc bà ta tệ hơn rồi?
Nghĩ một lát, Hạ Thiên Tư cười lạnh một tiếng: "Nếu thật sự giống như bà nói như vậy, bà cũng không cần phải chạy tới nhà chúng tôi tìm Hạ Thiên Ý đòi lại tiền của bà."
Cô ta lần nữa đè xuống xúc động muốn nổi điên, nhẫn nại tính tình giải thích: "Tôi không phải loại người như Hạ Thiên Ý, tôi thật sự đến tặng cơ hội phát tài cho bà."
Nhìn Lâm Tịch một mặt "Tôi đã nhìn thấu cô." Hạ Thiên Tư cảm thấy chính mình sắp bị người phụ nữ thời mãn kinh đã tinh thần không còn bình thường này giày vò đến muốn điên rồi.
Cô ta siết chặt tay, tận lực để giọng điệu hòa hoãn: "Vậy tôi nói thẳng đi, tôi là tới hợp tác với bà kiếm tiền, tôi nghiêm túc."
Lâm Tịch cười trào phúng, cứ nói đi, còn tới tặng cơ hội phát tài cho cô?
Lừa quỷ à?
"Muốn lấy tiền của tôi đi làm ăn thì nói thẳng đi, còn nói cái gì giúp tôi phát tài? Tốt xấu cũng ngây người trong bụng bà đây mấy tháng, tôi có thể từ lời cô nói đoán được cái rắm đó! Đừng luôn xem thường người khác, tôi đúng là không học thức, thế nhưng rõ ràng cô thế này gọi là mượn gà đẻ trứng!"
Một câu làm cho mặt mũi Hạ Thiên Tư hết xanh lại đỏ, nếu như không phải cùng đường bí lối, hiện tại cô ta thật sự không muốn đối mặt bà lão ngôn ngữ thô tục này, một giây đồng hồ đều không muốn!
Nếu đã nói ra, cô ta dứt khoát nói trắng ra: "Tôi có thể viết chứng từ cho bà, bà cũng không cần kẹp thương đeo gậy lòng tiểu nhân như vậy. Tôi có tin tức nội bộ, có một nơi ở ngoại thành hơn một năm nữa sẽ phải di dời, xây chung cư cao cấp xa hoa nhất thành phố chúng ta. Về sau nơi đó sẽ là hậu hoa viên nổi danh dành cho giới nhà giàu, hiện tại điều chúng ta phải làm chính là đem mấy căn nhà chuẩn bị bán ra cùng với đất đai chuyển nhượng đều cướp vào trong tay, đến lúc đó chỉ cần đợi một khoản tiền lớn từ trên trời giáng xuống là được!"
Lâm Tịch lập tức sửng sốt.
Cũng không phải vì Hạ Thiên Tư thế mà cũng biết tin tức này làm cô sửng sốt.
Cô biết, nơi Hạ Thiên Tư nói khẳng định là Hoàng Khê cốc không thể nghi ngờ.
Nếu như là ủy ban xây dựng hoặc ủy ban cải cách và phát triển hoặc là quản lý cấp cao của công ty xây dựng nào đó có con đường đặc biệt, quả thật có khả năng biết tin tức này trước thời hạn một đoạn thời gian.
Thế nhưng "Hậu hoa viên giới nhà giàu" gì đó, đây là đám dân thành thị gọi đùa sau khi chung cư đã dọn vào ở mới bị đặt biệt danh như thế, cũng không phải là mánh lới nhà đầu tư dùng để tuyên truyền, đối với cái tên này bọn họ cũng rất bất ngờ.
Lâm Tịch là bởi vì có ký ức của người ủy thác, Hồ Diễm Phân nhặt ve chai khắp nơi nên thỉnh thoảng nghe người khác nói chuyện phiếm mới biết.
Như vậy, Hạ Thiên Tư lại làm sao có thể biết biệt danh gần hai năm sau mới có thể xuất hiện?
Biết trước sao?
Trên khuôn mặt già nua của Lâm Tịch mang theo một tia suy nghĩ sâu xa, không biết vì sao Hạ Thiên Tư nhìn thấy lại có chút run rẩy.
"Bà đừng không tin, tương lai nhà ở ở đó, có sân một căn ba mươi vạn, không có sân một căn hai mươi tư vạn, hiện tại giá nhà ở đó cao nhất cũng chỉ là năm vạn đến mười vạn. Tôi biết ba cho bà hơn bốn mươi vạn, chỗ tôi còn có hai mươi hai vạn, chúng ta hợp lại cùng nhau tận lực mua thêm mấy căn nhà, đến lúc đó chờ bồi thường là được."
Căn nhà vốn dĩ chỉ trị giá mấy vạn đến hơn mười vạn, đột nhiên giá cả tăng lên gấp đôi, muốn nhà trong nội thành cũng có thể lựa chọn nhà ở thích hợp dựa theo giá cả và diện tích, công ty phát triển này có vài khu chung cư đã hoàn thiện tại nội thành.
Chuyện tốt bánh từ trên trời rớt xuống như vậy khiến đám người kia đều sướng đến phát rồ rồi, cho nên ký hiệp nghị rất thuận lợi.
Nhưng di dời dân cư sao có thể không có mấy hộ không chịu đi chứ?
Hạ Thiên Tư nhớ rõ, hộ có thể chống đối nhất ngay cả cửa sổ đều bị phá hỏng cũng sống chết không chịu dời đi, cuối cùng chẳng những lấy được một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách trong nội thành, còn lấy được hơn ba mươi vạn mới ký tên rời đi.
Các gia đình ký hiệp nghị từ sớm biết được tin tức này hối hận đến xanh ruột.
Hạ Thiên Tư lâm vào hồi ức của bản thân, trên mặt mang theo vẻ khao khát và một tia điên cuồng: "Đáng tiếc, căn nhà có lợi nhuận lớn nhất kia thế mà bị người mua trước, nếu như căn nhà kia đến trong tay tôi, hai mươi hai vạn lại biến thành bốn năm trăm vạn!"
Nghĩ đến đây, lòng cô ta phiền muộn một hồi.
Mấy ngày nay, cô ta sống như mơ, không thể tin được chính mình thế mà còn có thể trở về, trở lại thời điểm hết thảy bi kịch đều chưa xảy ra.
Ngơ ngơ ngác ngác thẳng đến hai ngày trước ả đàn bà đê tiện kia cả ngày đều không ở trong nhà, sau khi trở về ba cùng với ả ta bạo phát một trận cãi nhau kịch liệt, Hạ Thiên Tư mới hoàn hồn.
Mệt cho cô ta đối đãi với ả đàn bà đê tiện kia như mẹ, kết quả ả ta được voi đòi tiên lại còn thương nhớ Hạ Thiên Ý!
Này cũng coi như xong, cuối cùng ả ta cùng Hạ Thiên Ý thông đồng lừa tiền bà lão này rồi lén ba ba mở tiệm internet ở bên ngoài, sau đó lặng lẽ cho ba ba uống thuốc gây ảo giác, chuyển dời tài sản, làm hại cô ta và Hạ Thiên Lãng không có một xu dính túi, làm hại cô ta cùng đường bí lối chỉ có thể làm tiểu tam cho người ta..
Vừa nghĩ tới cái chết thảm của chính mình ở kiếp trước, trên mặt Hạ Thiên Tư vẫn đau đớn như lúc bị tạt axit.
Cũng may còn tốt, ông trời mở to mắt, làm hết thảy lại lần nữa về tới trước khi bi kịch phát sinh.
Ngày bà lão đến là lúc cô ta vừa trở về, khi đó cô ta còn không biết rõ ràng tình huống, kết quả là uổng công để bà lão đi như vậy.
Hạ Thiên Tư vô cùng hối hận, nếu như cô ta lại về sớm trước mấy ngày, làm rõ hết thảy tình huống, chuyện sẽ không giống như bây giờ.
Cô ta sẽ ngoan ngoãn biểu hiện mình trước mặt bà lão, thuận lợi lấy được tiền trong tay bà ta, sau đó bôi đen Hạ Thiên Ý một chút..
Nếu như lúc đó cô ta tỉnh táo, lúc ấy sẽ giữ gìn mối quan hệ với bà lão, chẳng những không cần uổng phí bị khinh bỉ giống như bây giờ, căn nhà kia cũng sẽ không bị người nhanh chân đến trước!
Chẳng qua cho dù bắt đầu không quá thuận lợi thì thế nào?
Dù sao bây giờ cô ta trở về, cô ta còn sống trở về, hướng đôi gian phu dâm phụ kia đòi một khoản nợ kiếp trước bọn họ thiếu chính mình!
"Không đúng, chẳng phải cô nói có sân một căn bồi ba mươi vạn? Cho dù sân nhà họ lớn chút, cũng không có khả năng bồi nhiều như vậy?" Lâm Tịch trong lòng hơi động, hỏi Hạ Thiên Tư.
Mắt phượng hẹp dài của Hạ Thiên Tư lườm cô một cái: "Bà biết cái gì? Phòng chính và phòng phụ của căn nhà kia đều có ảnh chụp, cả sân nhà người ta hơn ba trăm mét vuông đều có <>! Kết quả lại bị chủ nhà thấy tiền sáng mắt chỉ cần tám mươi vạn, tên ngu ngốc kia!"
Lâm Tịch làm ra vẻ hoang mang: "Không phải.. Còn chưa bắt đầu phá dỡ sao? Làm sao cô biết rõ ràng như vậy?"
Trên mặt Hạ Thiên Tư hiện lên một tia không tự nhiên: "Tôi có tin tức nội bộ, chuyện này rất phức tạp, bà không hiểu!"
"Mau lên, bây giờ chúng ta đi ngân hàng rút hết tiền của bà ra. Mua sớm cho bớt lo, mọi chuyện đều để tôi xử lý, bà chỉ cần ở nhà chờ chia tiền là được."
Nhìn dáng vẻ tự tin và vẻ mặt cao cao tại thượng kia của Hạ Thiên Tư, Lâm Tịch đều có chút không đành lòng đả kích cô ta.
"Nhưng hiện giờ tôi không có tiền, tiền của tôi mua nhà rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.