Chương trước
Chương sau
Edit: Jess93
Đúng là một lời bừng tỉnh người trong mộng!
Trong lòng Chân Nhã Nam vốn dĩ đang phiền muộn lập tức như thể hồ quán đỉnh*, đúng thế, tại sao cô ta lại không nghĩ tới chứ?
*Thành ngữ "Thể Hồ Quán Đỉnh" (醍醐灌顶) : Thể Hồ Quán Đỉnh là một thành ngữ Trung Quốc, thể hồ: Mỡ sữa đông đặc nhất, dùng để ví với chính pháp của Phật, tinh hoa của Đạo Phật; quán đỉnh: Nghi thức xối nước lên đầu. Gộp cả câu nghĩa đen là dùng bơ sữa tinh khiết rướt lên đầu. Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn. Cũng có ý hình dung sự tươi mát dễ chịu.
Muốn Sóc Hoành Giang đơn đấu toàn bộ quân liên minh Lĩnh Đông thì thực sự khó khăn, tiêu diệt thủ lĩnh quân liên minh cũng không dễ dàng, bởi vì quân đội có rất nhiều người chờ bổ nhiệm, tuyệt đối là gϊếŧ không hết.
Nhưng nếu ẩn vào <> nho nhỏ chơi chết mấy người chấp hành cũng không có căn cơ, vẫn tương đối dễ làm.
Loại căn cứ hình thành từ các thế lực địa phương này không giống như quân đội cùng với chính phủ, đây chẳng qua là căn cứ của một đám dị năng giả mà thôi.
Chẳng hạn như <>, trước đó rầm rầm rộ rộ như vậy, bây giờ tan đàn xẻ nghé, cũng không thấy có kẻ nào trung thành và tận tâm, thề sống thề chết nhảy ra báo thù cho bọn họ.
Chân Nhã Nam quyến rũ liếc Sóc Hoành Giang một chút, thấy khóe mắt đuôi lông mày ông ta cũng nhuộm vẻ vui mừng, tự nhiên rõ ràng ông ta cũng động tâm.
Quả thật là thế, Vân Mộng La trịnh trọng mời tôn đại Phật này đến, mặc kệ là cô ta hay là Ngũ thúc cũng đều phải bỏ ra một cái giá nhất định, người tu hành sáu sao cũng không phải là người tùy tiện con mèo con chó nào có thể chi phối.
Nếu đã cầm chỗ tốt của người ta, cũng không thể làm hỏng việc của người ta đúng không?
Chỉ là..
Chân Nhã Nam khinh thường liếc bầu trời một cái, Vân Mộng La không nghĩ tới chính là tôn đại Phật này thế mà có ý với cô ta, giúp cô ta chống đối ái tướng của Vân Mộng La.
Cô ta thu liễm vẻ hưng phấn trên mặt, lo lắng nói: "Tần Chuy, đừng nói nữa, như vậy không thỏa đáng cho lắm. Phải biết, người <> cũng không phải dễ đối phó, có một người đã có thể vận dụng lực lượng lĩnh vực, ngộ nhỡ bị phát hiện, Sóc tiền bối sẽ rất nguy hiểm."
Vẻ mặt Sóc Hoành Giang có chút cảm động, ôm Chân Nhã Nam vào trong ngực, cúi đầu xuống dịu dàng nói: "Không cần lo lắng, anh biết em muốn cái gì, yên tâm, anh nhất định sẽ lấy nền tảng ngũ hành cho em!"
Đôi mắt đẹp của Chân Nhã Nam lập tức lấp lánh ánh nước, nghiêng đầu nhìn Sóc Hoành Giang: "Sóc tiền bối.."
Tần Chuy: Chúng ta có thể đi ra ngoài liều chết một trận chưa?
* * *
* * *
Mặc dù Lâm Tịch liên tục đưa hai tên chấp hành về xã khu, kỳ thật cô cũng không thoải mái.
Thể lực zombie đích thật là đạt tiêu chuẩn, thế nhưng dị năng lại là hữu hạn, Lâm Tịch đầu tiên dùng chiêu "Nước tới đất ngăn" che lại hơn bốn trăm zombie thành công né qua tinh thần quan sát của Chung Hàn Nguyệt, tăng thêm về sau liên tục tác chiến, dị năng cơ bản tiêu hao sạch sẽ.
Biết được Sóc Hoành Giang bọn họ gấp gáp trở về tiếp viện, mệnh lệnh Tiểu Hắc Tử trở về căn cứ dẫn dắt một nửa zombie còn lại tới tụ hợp, coi như không thể chơi chết Sóc Hoành Giang, tối thiểu cũng làm ông ta ghê tởm một hồi.
Lâm Tịch vẫn có chút tự mình hiểu lấy, mình mới là người tu hành ba sao, Sóc Hoành Giang người ta là cấp 6, khách quý đặc biệt của Vân hồ ly, đừng nói đơn đả độc đấu, cho dù là quần ẩu cô cũng không tính lộ diện.
Sư phụ cũng là cấp 6, chẳng qua nói thực ra, Lâm Tịch chưa từng thấy ông ấy ra tay toàn lực, chỉ biết ông ấy có cung bạc đẹp siêu cấp.
Nghe nói chỉ có tu hành đến cấp 6, mới có tư cách đi khiêu chiến kiếp Giới chủ, trở thành Giới chủ, chẳng những có thể sử dụng không gian độc lập diễn sinh ra đại thế giới, còn có quyền điều động bỏ phiếu bầu cử một vài nhân viên quản lý công việc trong xã khu, tương tự với uỷ viên đại biểu nhân dân toàn quốc hoặc là hội nghị hiệp thương chính trị.
Hơn nữa sau khi trở thành Giới chủ sẽ được hưởng quyền miễn trừ nhiệm vụ, nghĩa là ngươi có thể chân chính trở thành một người thoát ly xã khu phân công nhiệm vụ, được cho phép cả ngày ngồi ăn rồi chờ chết.
Cho nên hầu như là người có một chút dã tâm, đều bởi vì có thể trở thành Giới chủ mà nỗ lực.
Không gian độc lập của ngươi diễn sinh ra càng nhiều thế giới, công đức tín ngưỡng ngươi nhận được sẽ càng nhiều, tất nhiên, Giới chủ cũng không phải là tuyệt đối vĩnh sinh, tương tự những người tu tiên kia, cũng sẽ có loại giả thiết thiên nhân ngũ suy cần luân hồi chuyển thế, chẳng qua bọn họ chỉ là đi đến một giới nào đó ứng kiếp mà thôi.
Nguy hiểm khẳng định là có, nhưng người đã tu luyện tới loại trình độ kia, ai mà không có thủ đoạn bảo mệnh?
Tất nhiên cũng có thất bại, kết cục tự nhiên là thân tử đạo tiêu, không gian độc lập vất vả lấy được liền thành vật trong tay xã khu.
Lâm Tịch phát hiện, mặc kệ như thế nào, người thắng cuối cùng vĩnh viễn là Diệu Huyền.
Đậu má!
So với thứ trong đầu cô còn tàn nhẫn hơn.
Tối thiểu chớp gamma người ta còn lưu một phần nhỏ linh lực cho chính mình dùng để tẩm bổ thân thể, Diệu Huyền tuyệt đối là điển hình tốt nhất về việc tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất.
Chờ lâu không thấy đến, Lâm Tịch mệnh lệnh mọi người bắt đầu đi săn tại chỗ.
Ngẫm lại xem, thế giới này kỳ thật cũng rất công bằng, nhân loại cần tinh hạch trong đầu zombie để nâng cao bản thân, mà zombie thì dựa vào ăn hết những nhân loại hoặc là động thực vật tiến hóa kia để gia tăng năng lực chính mình, đều cần lẫn nhau, tương ái tương sát, lại là một chuỗi thức ăn không có bỏ sót kẽ hở nào.
Hoàn mỹ!
Nhưng mà âm thầm chờ ở chỗ này rất lâu, cũng không có bất kỳ tin tức gì về đoàn người Sóc Hoành Giang.
Lâm Tịch cũng không biết con hàng này đã thay đổi tuyến đường vây lại hang ổ <>, dứt khoát suất lĩnh đại quân zombie chậm chạp di chuyển dọc theo tỉnh lộ 306 hướng về phía trước.
Lâm Tịch đã thành công tấn cấp, biến thành zombie cấp 4, cô phát hiện, rốt cuộc có thể nói chuyện.
Đã lâu không dùng ngôn ngữ nhân loại phát biểu cái nhìn của mình, Lâm Tịch có loại ảo giác cô đã thoái hóa đến sẽ chỉ biết "Grào grào, grừ grừ."
Đám zombie là không biết mệt mỏi, trông thấy biến dị liền ăn cơm, phát hiện có tinh hạch liền coi như phân, A Lạp Lôi lại bắt thói quen nhàn nhã hàng ngày đi ngủ phun người ăn đậu đậu.
Không lâu sau khi Lâm Tịch tiến cấp, Tiểu Hắc Tử cũng thành công tấn cấp.
Chuyện này làm Lâm Tịch cảm thấy bất bình.
Nếu như không phải chính mình quá nhát, cô cũng muốn thương lượng với chớp gamma một chút, Hắc tiểu tử bên cạnh tiến cấp cũng rất nhanh, nếu không ngài chuyển ổ đi?
Cũng không thể bắt lấy tôi một con dê này rút lông tới chết chứ?
Ngài cũng phải ân huệ cùng hưởng đúng không?
Chớp gamma bỗng nhiên lóe sáng, Lâm Tịch lập tức giơ cao hai tay: Vâng, vâng, ngài có thể chọn trúng bộ não tiểu nữ làm ổ trong hàng tỉ cái đầu, quả thật là Lâm mỗ tam sinh hữu hạnh, tứ thế đồng đường, ngũ phúc lâm môn, lục lục đại thuận, kỵ thượng bát hạ cửu cửu bích đông..
Nhìn thấy vị đại gia kia thu liễm quang mang, lần nữa lẳng lặng lơ lửng ở bên cạnh tinh hạch đã lớn bằng đồng tiền xu của chính mình, Lâm Tịch hung hăng cho mình một bạt tai: Đáng! Ai bảo mi miệng tiện!
Cô âm thầm thề, về sau coi như Tiểu Hắc Tử lên tới cấp 10 mà cô vẫn là cấp 4, cũng tuyệt đối không dài dòng thêm câu nào nữa.
Hào quang nhẹ nhàng chớp động hai lần, Lâm Tịch có thể cảm giác được một loại cảm xúc miệt thị vui sướng truyền đến.
Lặng lẽ giơ ngón tay giữa lên, ông đây cái gì cũng không nói.
Lâm Tịch đột nhiên sửng sốt, mới vừa rồi, cô thế mà cảm nhận được cảm xúc của chớp gamma?
Chẳng lẽ tất cả pháp bảo trâu bò đều tự có linh tính sao?
Như vậy có khả năng có một ngày nào đó, bảo bối trâu bò này sẽ nghe theo chỉ huy của mình hay không?
"Nằm mơ!"
Lâm Tịch: .
Suất lĩnh đại quân long trọng nghênh đón Sóc Hoành Giang, đợi người trở về không có kết quả, Lâm Tịch càng cảm thấy không thích hợp.
Trụ sở của mình bị chiếm cũng không thèm trở về nhìn xem?
Này không khoa học!
Kết hợp cục diện bi đát bây giờ của Ngạo Thiên, một loại dự cảm không ổn dần dần lóe lên trong đầu.
Lâm Tịch lấy ra một tờ bản đồ hành chính của thành phố Tương Hợp tỉnh Kinh Nam, Tiểu Hắc tử lại làm zombie chuyển phát nhanh đi <>.
Ngoại hình zombie cấp 4 so với nhân loại đã không khác gì mấy, tất nhiên nhìn kỹ vẫn còn có chút khác biệt, tứ chi vẫn không có mềm dẻo như nhân loại, màu da nhìn có một loại cảm giác xám xịt, nhưng tốt xấu đã không phải là loại màu xám, màu tím chết chóc khiến người buồn nôn, theo cơ năng thân thể khôi phục, loại mùi hôi thối trên cơ thể cũng dần dần biến mất.
Bây giờ đã có thể sử dụng ngôn ngữ của nhân loại, Lâm Tịch hung dữ nói với Tiểu Hắc Tử: "Còn dám quăng quần cộc làm cho tôi mất mặt, ông đây sẽ đập cậu vào trong tường, đảm bảo để cậu gỡ cũng gỡ không ra!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.