Chương trước
Chương sau
Trên mặt Vương Khiết là vẻ nghiêm túc trước giờ chưa từng có: "Nếu như Lâm Tịch thật sự muốn làm như thế, như vậy cô ấy sẽ rất nguy hiểm. Ngạo Thiên kinh doanh ở đó đã lâu, cả hai chỗ đều không phải là nơi có thể tuỳ tiện đánh hạ, mặc kệ cô ấy đi tiến công chỗ nào, chỗ còn lại nhất định tiến đến cứu viện, tạo thành trong ngoài giáp công, mà bên này tất nhiên cũng sẽ không ngồi yên."
Hoàn toàn chính xác, các loại thiết bị truyền thông tin gần như đều bị gián đoạn, đây chính là nguyên nhân khiến xưa nay vốn là đồng đội thà rằng trở mặt cũng muốn cướp đoạt trung tâm điều khiển vệ tinh.
Nhưng người chấp hành lại có thể liên lạc với nhau.
Ngoại trừ Lâm Tịch xui xẻo.
"Cho Tiểu Hắc Tử một thanh súng ngắn sóng ánh sáng tụ năng lượng, để cậu ta mang về cho Lâm Tịch." Vương Khiết nói với Tiếu Hồ Qua.
Có thể là lúc đến Lâm Tịch đã nói chuyện trước, cho nên không cần bọn họ lại cố sức giải thích, Tiểu Hắc Tử ngoan ngoãn vươn tay ra chờ lấy đồ vật.
Cũng mặc kệ Tiểu Hắc Tử có thể nghe hiểu hay không, Vương Khiết nói với cậu ta: "Đi nhanh một chút đi, trở về giúp chúng tôi bảo hộ Lâm Tịch thật tốt!"
Kỳ thật Tiểu Hắc Tử cầm đồ vật lập tức liền biến mất, Vương Khiết nói dứt lời một mặt ngốc trệ nhìn vị trí mới vừa rồi còn có một zombie đen đúa gầy gò bây giờ lại không có vật gì cả.
"Đệ tử thân ái này của lão Đại vẫn là.. Thật đặc biệt, gặp phải người cũng thật đặc biệt, ha." Tiếu Hồ Qua nói.
"Bây giờ chúng ta cần một chút thời gian, phải trì hoãn hành trình đến đây của đám người Sóc Hoành Giang một chút." Vương Khiết nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Ninh Ngưng.
Ninh Ngưng phất tay, năm bình nước khoáng xuất hiện trên bàn: "Thêm vào hai giọt nước trong không gian của tôi, cho dù những người lính kia không tiến hóa thành công, có lẽ cũng sẽ không xuất hiện chuyện zombie hóa."
Vương Khiết vỗ đầu: "Xem trí nhớ của tôi này, ngược lại là quên mất việc này."
Đồng đội phối hợp nhiều năm, không cần nhiều lời.
"Đi." Ninh Ngưng nói xong, quay người đi ra ngoài, nhất quán lời ít mà ý nhiều, ngay cả dấu chấm câu đều không nỡ lãng phí.
Tiếu Hồ Qua nhanh chóng đi theo.
"Mọi người dựa theo tỉ lệ Lâm Tịch cho bắt đầu điều chế dịch tiến hóa, tôi đi tìm Lưu thiếu tướng."
Vương Khiết dứt lời, xoay người đi ra ngoài, những người còn lại cũng bắt đầu ai làm việc nấy công việc lu bù lên.
* * *
* * *
Tiểu Hắc Tử tuyệt đối không nghĩ tới, một đường phong trần mệt mỏi chạy về tìm lão Đại, vừa đưa cái túi nặng trĩu đồ vật kia cho lão Đại, sau đó đối diện chính là một chiếc búa lớn vàng óng nện cậu ta trên mặt đất.
Thấy Tiểu Hắc Tử bị khảm vào trong khe nước ven đường, đám zombie đều gọi bậy "Grừ grừ, grào grào" một hồi.
Lão Đại quá tuyệt!
Kéo mình ra khỏi khe nước một cách gian nan, Tiểu Hắc Tử uất ức vô cùng.
"Lão Đại, vì cái gì đánh tôi?"
Vì cái gì đánh cậu?
Còn không biết xấu hổ hỏi?
Sau khi biết Lâm Tịch không có việc gì, bên kia liên tục gửi tới tin nhắn.
Vu Tiểu Ngư, Triển Lăng bọn họ đều thực quan tâm thăm hỏi cô.
Tiếu Hồ Qua cẩn thận nói cho cô phương pháp sử dụng thanh súng ngắn sóng ánh sáng tụ năng lượng kia, súng này thế mà dùng tinh hạch làm năng lượng để điều khiển. Bắn ra có hiệu quả như súng laser, có thể trực tiếp khiến vị trí bị bắn trúng hóa khí trong nháy mắt.
Đội trưởng Vương Khiết nói với Lâm Tịch, lượng sức mà đi, tận lực phối hợp, mọi thứ cẩn thận, an toàn quan trọng nhất.
Trong lòng Lâm Tịch ấm áp, sư phụ nhìn người quả nhiên rất chuẩn, những người này thật sự đều rất tốt.
Cuối cùng Lâm Tịch nhìn thấy tin nhắn A Lê: "Lâm Tịch này, có phải sau khi cô biến thành zombie trong đầu đều là phân không? Lần sau lại phái người mang tin tới nếu không thể tìm được lá ôliu thì cô tìm cái lá xanh ngụy trang chúng tôi cũng sẽ không trách cô không có kiến thức, nhưng tuyệt đối đừng tiếp tục vẫy quần xà lỏn trắng nữa, chúng tôi đều xấu hổ nói là người Diệu Huyền xã khu."
Lâm Tịch cảm giác hình tượng anh hùng của chính mình bị quần xà lỏn trắng nện đến nỗi vỡ thành mảnh nhỏ rồi.
Nghiến răng đi khắp nơi tìm kiếm Tiểu Hắc Tử, tới tới tới, ông đây tuyệt đối không đánh chết mi!
Đối mặt chùy đất của lão Đại, Tiểu Hắc Tử vô cùng uất ức.
Tiểu Hắc Tử: Là cô nói phải dùng loại vật này vẫy qua vẫy lại, những người kia mới sẽ không dùng súng bắn tôi.
Lâm Tịch: Nhưng tôi lấy cho cậu chính là khăn lông trắng, vì cái gì cậu đổi thành quần xà lỏn?
Tiểu Hắc Tử: Lúc tôi luyện tập trên đường quăng mất rồi, vậy nên mới tìm cái giống hệt nó để thay thế đó!
Lâm Tịch: Con mẹ nó giống nhau sao? Giống chỗ nào?
Tiểu Hắc Tử lập tức lấy ra một loạt các loại quần xà lỏn màu trắng.
Lâm Tịch suýt chút nữa điên rồi.
Tam giác, viền ren, thuần cotton, chữ T, chữ C..
Đậu má, cậu đây là cướp sạch cửa hàng đồ lót sao?
Tiểu Hắc Tử lại xách ra một cái tã không thấm: Còn có cái này, tôi cảm thấy không giống lắm..
Cuối cùng lấy ra một cái quần xà lỏn cỡ lớn, Tiểu Hắc Tử chững chạc đàng hoàng giải thích: Lão Đại, cô xem có phải tương tự cái cô đưa cho tôi không?
Ha hả.
Lâm Tịch bên này tin nhắn bắt đầu chớp động thường xuyên.
Hầu như mỗi khi Vương Khiết có một chút hành động nhỏ nào, cũng sẽ nói một tiếng với Lâm Tịch.
Thế là cô biết tất sát kỹ của thiếu nữ tóc bạc Ninh Ngưng kia thế mà là huyễn cảnh, đơn thương độc mã kéo chân đám người Sóc Hoành Giang trên đường hơn bảy giờ thời gian.
Còn "Khiến bản thân mệt mỏi thành ảnh chụp, được anh Hổ cất vào túi mang về" cô liền tỏ vẻ một mặt ngơ ngác.
Lâm Tịch hiểu rõ, đây là các đội hữu biết kế hoạch của mình, đang giúp cô kéo dài thời gian.
Sau đó Vương Khiết lại gửi tới tin nhắn nói bộ đội bên kia tiến hóa toàn bộ thành công, vì vậy bọn họ có phần thắng lớn hơn đối với cuộc chiến giành quyền khống chế trung tâm điều khiển vệ tinh lần này.
Cùng là làm loại nhiệm vụ đoàn đội này, mặc dù lần này cô thành zombie, thế nhưng dường như lại có một loại ăn ý tự nhiên cùng các đội hữu, đối với kế hoạch của cô, các đội hữu có thể hiểu rõ rất nhanh đồng thời phối hợp, mà cô một người mới trong đoàn đội này lại được các đội hữu lựa chọn tín nhiệm vô điều kiện.
Lâm Tịch biết, thật ra bọn họ tin tưởng là sư phụ, thế nhưng trong lòng cô vẫn như thể được làn gió nhẹ thổi thoảng qua trong buổi chiều xuân, trong hòa thuận vui vẻ ấm áp mang theo nhàn nhạt hơi rượu say.
Bọn họ thừa nhận cô, đồng thời tiếp nhận cô mà không cần bất luận thử thách gì.
Tâm tình tốt như vậy vẫn luôn kéo dài đến khi Lâm Tịch tụ hợp cùng Đặng Húc Luân tự mình dẫn đội ở dưới chân quặng mỏ.
Đặng Húc Luân phát hiện trên mặt của cô mang theo nụ cười hơi có chút cứng ngắc, không khỏi ngây ngốc một chút, hóa ra zombie thật sự biết cười!
Anh ta nhìn chữ viết màu đất trên mặt đất: Một lát nữa chúng tôi phụ trách dẫn đi những người thủ vệ kia, các người phải hành động nhanh lên.
"Ừm." Đặng Húc Luân gật đầu: "Trong đội ngũ chúng tôi có nhân viên chuyên phá nổ công trình, gì mà định hướng phá nổ, dự đoán nứt vỡ, nổ sâu, cạn, tuyệt đối đạt tới yêu cầu của cô."
Trên mặt zombie lại xuất hiện nụ cười cứng ngắc.
Đặng Húc Luân còn nói thêm: "Nhà máy điện bên kia cũng chuẩn bị dựa theo yêu cầu của cô, yên tâm đi."
Trên mỏ than Nhiêu Bình vẫn luôn là gió êm sóng lặng.
Từ khi Sóc Hoành Giang tọa trấn quặng mỏ, đám người ở những căn cứ kia ai cũng không dám lại tới nơi này chịu chết.
Ngụy Hằng cảm thấy kỳ thật Chung Hàn Nguyệt hoàn toàn không cần chuyện bé xé ra ta như vậy.
Nhưng ai bảo người ta là đội trưởng cơ chứ?
Ai bảo Vân xã đạo tin tưởng người ta nhất cơ chứ?
Đừng nói Ngụy Hằng anh ta, ngay cả Chân Nhã Nam thân là người tu hành bốn sao lại có Sóc Hoành Giang ủng hộ không phải cũng như thường đi theo sau người ta ăn đất sao?
Chẳng qua từ khi Long Đào mất tích, Chung Hàn Nguyệt như thể đã mất đi tay trái tay phải, rất nhiều nơi đều bị Chân Nhã Nam thừa cơ xếp vào nhân thủ.
Thần tiên đánh nhau tiểu quỷ gặp nạn, bởi vì hai bên đều không có nhập vào bên nào, cho nên những việc có thể lấy thêm điểm tích lũy như đi theo Sóc Hoành Giang cướp đoạt trung tâm điều khiển vệ tinh và đóng giữ căn cứ tự nhiên không tới phiên anh ta.
Ngụy Hằng tức giận bất bình "Phi" một tiếng, loại địa phương này tùy tiện phái vài dị năng giả trông coi là được rồi, các căn cứ khác đã bị đánh sợ triệt để, nơi này lại không có zombie, cho dù thắng <>, với số điểm tích lũy nhiệm vụ của anh ta muốn lấy được nền tảng ngũ hành?
Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Đang cảm thấy buồn bực, chỉ nghe thấy đối diện đột nhiên có người kêu lên: "Đội trưởng Ngụy! Không tốt rồi, zombie vây núi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.