Đại Chu cũng là huynh đệ lâu năm trong bang, trên tay Đặng Húc Luân đã sớm dính máu người, nhưng cứ ra tay gϊếŧ huynh đệ đi theo chính mình nhiều năm như vậy, trái tim như bị đao khoét. Thế nhưng thay vì để anh ta biến thành một zombie ngơ ngơ ngác ngác mặc cho bản năng bài bố, chỉ biết gặm ăn và gϊếŧ chóc, Đặng Húc Luân thà rằng anh ta biến mất trên thế giới này. Bây giờ nghe thấy lời của cô gái kia, hai mắt anh ta đột nhiên tỏa sáng. Kỳ thật anh ta cũng không xuống tay được. Đi theo cô ấy cũng tốt, tối thiểu tốt hơn lang thang khắp nơi, cuối cùng cũng không biết bỏ mình ở phương nào. Hơn nữa cô gái này đã có thể khiến nhân loại tiến hóa, những zombie đi theo cô ấy trông có vẻ cũng có chút thần trí, Đại Chu đi theo cô ấy, hẳn là kết cục tốt nhất lúc này. Tốt xấu bây giờ quan hệ giữa bọn họ là đồng minh, không cần sử dụng bạo lực, mà có nữ vương zombie này ở đây, Đại Chu cũng có chỗ dựa. Toàn bộ người trong căn cứ đều dị hóa, ngay cả bác gái phòng bếp cũng thành công có được dị năng lực lượng. Chỉ có ba người tiến hóa thất bại, mọi người dứt khoát đều để nữ vương zombie mang đi. Mặc dù tâm tình có chút ảm đạm, thế nhưng so với tỉ lệ thất bại 1/5 khi chôn phấn của Ngạo Thiên, quả thực quá an toàn rồi đúng không? Vốn cho rằng sẽ không có người Liên Thai Sơn sống sót dưới sự vây công của thi triều, bây giờ càng là nơi có tỉ lệ dị năng giả cao nhất cả nước. Nữ zombie nào là ra vật tư nào là xuất lực, cho bọn hắn một kỳ tích chú định vĩnh viễn không có cách nào hồi báo. Bây giờ Liên Thai Sơn có tới vài dị năng giả song thuộc tính, hầu như bao quát toàn bộ mấy loại thuộc tính phổ biến biến dị, thậm chí còn có một dị năng giả hệ tinh thần. Đi tới chỗ nào cái eo cũng có thể kéo thẳng tắp, không phục đến chiến! Liên Thai Sơn của tôi thiếu cái gì chứ không thiếu dị năng giả. Mỗi người đều phơi phới bởi hình ảnh chính mình yy ra. Điều này khiến Lâm Tịch - lúc cô đến những người kia như lâm đại địch, lúc đi lại là cùng kêu lên vui vẻ đưa tiễn. Cũng không biết có phải tác dụng tâm lý không, bây giờ nhìn những zombie cô mang đến đều không cảm thấy buồn nôn dữ tợn nữa. Ba người bị zombie hóa được Lâm Tịch mang đi, Đặng Húc Luân cúi đầu thật sâu bái Lâm Tịch: "Cám ơn! Làm ơn!" Cảm ơn, là bởi vì lần tiến hóa khiến cho người ta đến bây giờ cũng còn không thể tin được. Làm ơn, thì là vì ba người huynh đệ không đủ may mắn kia. Một kỳ cảnh thiên cổ khó gặp đã xuất hiện như vậy. Mấy chục nhân loại vẫy tay, lưu luyến chia tay với một đoàn zombie. Đám người Liên Thai Sơn: Có rảnh đến ngồi một chút, chúng tôi sẽ nhớ các người! Chúng zombie: Grừ grừ! Ờ, tận thế này thực sự quá huyền ảo. Buổi tối hôm đó, Liên Thai Sơn quét sạch sự phiền muộn đã kéo dài mấy ngày liền, bác gái phòng bếp nhận được dị năng lực lượng phát huy vượt xa bình thường làm cho mọi người một bàn tiệc tối có thể nói là rất xa xỉ tại tận thế. Có gà có cá, có rượu có thịt. Đám người uống say mèm, ngay cả nhân viên trực đêm xưa nay kỷ luật nghiêm minh cũng được cho phép mỗi người uống mấy chén. Sau ba chén êm ái, một chiếc gối ngọt ngào màu đen là xong. Hơn một giờ sáng, vào đêm cuối thu yên lặng như tờ, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, dường như toàn bộ căn cứ đều lâm vào giấc ngủ ngọt ngào. Hai bóng người lặng lẽ ra khỏi cổng lớn căn cứ. Một người vừa nhanh chân chạy vừa nói: "Hiện tại càng ngày càng nhiều thứ biến dị, cũng không biết chiếc xe chúng ta giấu còn ở đó không nữa." "Cũng không có vấn đề, cho dù có xảy ra vấn đề, chỉ cần Đặng lão đại không phát hiện chúng ta, lên tỉnh lộ 306 mọi chuyện đều dễ làm." Đoạn đường gần tỉnh lộ kia, khắp nơi đều là các loại xe bị vứt bỏ. "Tôi.. Chúng ta dường như.. Không lên được 306." Người lên tiếng trước đó hoảng sợ nói. Đêm đen như mực, không thấy rõ biểu cảm của anh ta, nhưng răng trên răng dưới không ngừng va chạm phát ra âm thanh lại đang nói cho đồng bạn anh ta biết, đã xảy ra chuyện rất khủng bố. Người kia cũng đã nhìn thấy, phía trước là một đám zombie đen nghịt! Nhưng khi anh ta nhìn kỹ lại, tựa như là nữ zombie giúp bọn hắn tiến cấp dị năng vào ban ngày. Zombie khoát tay chào hỏi bọn họ: "Này! Grào grào!" Hai người hơi hoảng sợ, một người trong đó nghĩ đến đối phương dù có nghịch thiên đến đâu cũng chỉ là một zombie mà thôi, huống chi ban ngày còn gặp mặt, thế là cả gan tiến lên nói: "Chào chị hai, người một nhà, chúng tôi làm việc cho Liên Thai Sơn!" Sau đó bọn họ nghe thấy được một giọng nói quen thuộc đến cực điểm nhàn nhạt giễu cợt: "Có thể nói cho Đặng mỗ biết, các người đến Liên Thai Sơn làm việc gì không?" Bên trong bầy zombie xuất hiện bóng dáng mấy huynh đệ Đặng Húc Luân. "Không nghĩ tới cậu quả nhiên có vấn đề, uổng công ông đây còn xem cậu như huynh đệ!" Trương Hải Sinh tính tình nóng nảy giơ một chân liền đá người vừa nói chuyện nằm sấp xuống. Người ta muốn mưu đồ nhà máy điện lớn như vậy, thái độ đối với Liên Thai Sơn các người là nhất định phải có được, nếu không phải ban đầu quá khinh thường nên phái đồ ngốc Nhiễm Đông tới đây, các người đã sớm bị tiêu diệt. Dựa trên sự hiểu biết của Lâm Tịch đối với mấy người chấp hành này, bọn họ không có khả năng không chôn cái đinh trong Liên Thai Sơn. Mà một cái căn cứ muốn phát triển, sẽ không có khả năng giậm chân tại chỗ, bị người chui chỗ trống cũng rất bình thường. Lâm Tịch gióng trống khua chiêng lấy thân phận zombie giúp đám nhân loại tiến hóa như thế, hơn nữa bây giờ toàn bộ người Liên Thai Sơn đều trở thành dị năng giả trong vòng một đêm, hai tin tức nặng ký này mặc kệ mang cái nào về cho Chung Hàn Nguyệt, đều sẽ đổi được công lao không nhỏ. Cho nên một chiêu dẫn xà xuất động này, tất nhiên có hiệu quả. Đặng Húc Luân khoát tay, một ngọn lửa dấy lên trong lòng bàn tay, thấy rõ chữ trên đất: "Một thù trả một thù, sắp xếp người đánh vào nội bộ, tôi muốn biết tin tức thật sự hữu ích của bọn họ." Về phần an bài ai đi làm gián điệp, an bài như thế nào, đó là chuyện của Đặng Húc Luân. Lâm Tịch "Grào grào" hai tiếng với nhóm zombie, đội ngũ đen nghịt bước đều nhịp, các bạn trẻ, xuất phát! Đừng thấy ta đi chậm, thế nhưng ta không ăn cơm. Đừng thấy bước chân ta nhỏ, thế nhưng ta có thể lực tốt. Lâm Tịch vẫn như cũ không nhanh không chậm một đường quét sạch về hướng nhà máy nhiệt điện Đông Nguyên. Dù sao hiện tại giao thông đã không lớn bằng lúc trước, người tu hành cấp 6 bị lâm thời thêm vào đoàn đội nếu không phải canh giữ ở căn cứ thì là canh giữ ở quặng mỏ, bình thường sẽ không ra ngoài. Mà nhà máy điện ở đây chỉ có một căn cứ cỡ nhỏ là Liên Thai Sơn, Lâm Tịch phân tích cho dù có phái người, tối đa cũng điều hai, ba người chấp hành mà thôi. Nhìn đại quân zombie bây giờ đã hơn bảy trăm, dám đến nhà máy điện ông đây liền lật các người! Lâm Tịch không có chút hảo cảm nào đối với toàn bộ đoàn đội của Vân Mộng La. Có một ả trà xanh làm đạo sư và thủ lĩnh đoàn đội, trên làm dưới theo, trong chiến đội Mộng La còn có thể có mấy củ tỏi tốt? Chỉ bằng cô ta chỉ vì một chút chuyện xưa xửa xừa xưa, tính toán A Lê trọng thương, bây giờ có cơ hội đối đầu chính diện, Lâm Tịch tuyệt đối sẽ không nương tay. Tin tưởng đây cũng là Vân Mộng La phí hết tâm tư an bài, chỉ vì triệt để lưu lại cô và A Lê trong nhiệm vụ. Với tính cách có thù tất báo của Vân Mộng La, đoán chừng cô ta thà rằng không lấy được vị diện này, cũng nhất định phải khiến cô và A Lê chết. Dù sao dựa vào cây đại thụ Ngũ thúc này, người ta muốn một cái vị diện đó cũng là chuyện sớm hay muộn. Đoạn đường hỏa hoa mang thiểm điện này, Lâm Tịch tất nhiên là thu hoạch cuồn cuộn không dứt đủ loại tinh hạch, mà A Lạp Lôi cũng không chút khách khí tiêu diệt tất cả hạt đậu lôi, ăn đến quên cả trời đất. Ngoại trừ thu hoạch tinh hạch, còn có một tin tức tốt chính là Lâm Tịch tiến cấp!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]