Chương trước
Chương sau
Zombie tiến cấp và zombie chưa tiến cấp quả thực là cách biệt một trời một vực.
Lâm Tịch đã từng cho rằng ngũ giác siêu cường của chính mình là bởi vì tu tập hai mươi Đoạn Cẩm, kỳ thật lại không phải như thế.
Bây giờ ngũ giác của cô khẳng định phải mạnh hơn người thường rất nhiều.
Mà vị giác, khứu giác, thính giác của những zombie khác cũng đều phát triển, xúc giác bởi vì làn da bên ngoài thân tụ huyết hoại tử, cho nên so với ban đầu cũng không khác bao nhiêu, thị giác dường như cũng không có quá nhiều biến hóa.
Nhưng ba loại đầu đã đủ bù đắp cho những thiếu sót của hai loại sau.
Một tiếng động rất nhỏ và mùi hương lạ lẫm theo gió mà đến, đám zombie gần như lập tức có thể phán đoán có phải là đồ ăn của bọn hắn không.
Một khi phát hiện có thể ăn, lập tức dùng ánh mắt đáng thương vô tội "Tỏ ra đáng yêu" nhìn Lâm Tịch, trong miệng phát ra tiếng "Grừ grừ" kì quái, chỉ đợi Lâm Tịch ra lệnh một tiếng.
Đây chính là chỗ tốt của các tiểu đệ zombie.
Tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời, kỷ luật nghiêm minh.
Ngươi mãi mãi cũng không cần giải thích vì sao với bọn chúng, chỉ cần ra lệnh là được rồi.
Lâm Tịch cảm thấy đây quả thực còn thoải mái hơn làm nữ vương.
Trải qua những trận đấu to to nhỏ nhỏ trên đường cùng nhau đi tới, Lâm Tịch đã tổng kết ra ưu điểm và khuyết điểm giữa zombie tiến cấp và dị năng giả.
Bọn chúng có móng tay sắc bén, giống như vũ khí, khí lực rất lớn, ẩm thực chẳng qua là một loại du͙ƈ vọиɠ mà không phải nhất định phải có, ba cảm giác siêu cường có thể so với dã thú, vĩnh viễn không mệt mỏi hơn nữa sẽ từ từ chữa trị bản thân, vô luận bị zombie cào bị thương hay là cắn bị thương, đều có khả năng rất lớn bị độc tố lây nhiễm mà zombie hóa.
Đồng thời zombie tiến cấp chỉ cần thông qua chiến đấu liên tục và dùng ăn động thực vật dị biến là được rồi.
Điểm yếu là không bằng dị năng giả có được đủ loại năng lực, dị năng ngũ hành, dị năng lực lượng tự nhiên, loại công kích ma pháp rực rỡ và có lực sát thương kinh khủng kia.
Nếu bàn về lực sát thương đơn thể, zombie ngang cấp tuyệt đối không bằng dị năng giả, nhưng nếu bàn về lực phòng ngự, dị năng giả cũng là thúc ngựa khó đạt đến.
Đám zombie không tồn tại dị năng công kích gì đó, chỉ có một phần tư trong số bọn chúng sẽ tiến hóa ra thủ đoạn công kích từ xa -- phun độc.
Đúng, chính là ý trên mặt chữ.
Dùng miệng bất ngờ phun ra một ngụm nọc độc màu xanh lá, nọc độc này sẽ không lây nhiễm, chỉ có năng lực ăn mòn rất mạnh.
Cho nên câu nói "Nói ra nước bọt có thể dìm chết ngươi" đã được thực hiện hóa trong đội ngũ của Lâm Tịch.
Tất nhiên trong đó cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như Lâm Tịch.
Từ lúc trong đầu xuất hiện viên tinh hạch kia, hơn nữa lại có màu vàng hết sức đáng yêu, Lâm Tịch đã cảm thấy chính mình không hiểu sao có thêm một loại năng lực điều khiển đất đai.
Cho nên khi đối mặt Đặng Húc Luân, dưới tình huống có miệng mà khó trả lời, cô mới dùng đất viết ra những chữ kia.
Trên đường gần đây cũng có không ít zombie lang thang, kiểu gì cũng sẽ chẳng hiểu ra sao liền theo sau, dẫn đến đội ngũ của Lâm Tịch càng ngày càng khổng lồ.
Thích tham gia náo nhiệt là thiên tính của con người, chắc hẳn truyền thống tốt đẹp này bị đám zombie bảo lưu lại rồi?
Có lẽ là sự sùng bái xuất phát từ bản năng đối với kẻ mạnh.
Cấp bậc trong đám zombie chắc là rất sâm nghiêm, những zombie chưa tiến hóa kia cũng biết bày ra một gương mặt cứng đơ màu xám, trong miệng vô thức phát ra tiếng "Grừ grừ" biểu thị thần phục với cô.
Cũng gặp qua một số tiểu đội của căn cứ hoặc là đội ngũ phân tán, trông thấy một đám zombie khổng lồ như thế này đều nghe ngóng rồi chuồn đi.
Cho nên khi Đặng Húc Luân nghe thấy Mã lão Tam như cha mẹ chết nói với anh ta, căn cứ đã bị tối thiểu bốn năm trăm con zombie vây quanh, trên mặt cũng lập tức không còn chút máu.
Bọn họ ngay cả bác gái nấu cơm cũng tính cả rồi, cộng lại cũng chưa tới một trăm người!
Đặng Húc Luân mặc dù ngoài miệng trách cứ huynh đệ của chính mình "Vội cái gì," nhưng chính bản thân anh ta đều đang phát run.
Trông thấy bên ngoài quả nhiên là một đám zombie đen nghìn nghịt, trái tim Đặng Húc Luân lập tức chìm vào đáy cốc, căn cứ xong!
Anh ta âm thầm cười khổ, sớm biết còn không bằng gia nhập Ngạo Thiên, tối thiểu sau khi nhân thủ tăng lên thì với sắp xếp hoàn mỹ của Ngạo Thiên có thể miễn cưỡng có lực đánh một trận.
"Lão Tứ, cậu đừng vội, chúng tôi lập tức sẽ đi giúp cậu, thật đáng tiếc, Đại ca không thể báo thù cho cậu.."
Đặng Húc Luân đang lảm nhảm trong lòng đột nhiên mở to hai mắt!
Anh ta nhìn thấy cái gì?
Chẳng lẽ là mình sinh ra ảo giác?
Dụi dụi hai mắt, lần nữa xác nhận là bóng dáng cao gầy mà lạnh lùng kia, anh ta vội vàng vung tay lên để cho người chính mình bên này buông súng ống chuẩn bị xạ kích và toàn bộ vũ khí trong tay, sau đó một mình đi về phía cổng sắt lớn đóng thật chặt kia.
Tất cả mọi người phía sau như rơi vào trong sương mù dày đặc.
Chẳng lẽ Đại ca thấy hẳn phải chết, để mọi người từ bỏ chống cự, trực tiếp thả đám zombie đi vào ăn cơm?
Đặng Húc Luân và Lâm Tịch lẳng lặng nhìn nhau qua hàng rào trên cửa sắt, trông có vẻ như đang thăm tù.
Lâm Tịch nghiêng đầu, khóe môi kéo ra một nụ cười.
Đặng Húc Luân lập tức ôm quyền: "Không biết các hạ đến đây, có gì phân phó?"
"Có dám mở cửa, để tôi đi vào?" Trên mặt đất dưới chân Đặng Húc Luân, lần nữa hiện ra chữ viết màu đất.
Đặng Húc Luân nhìn đôi mắt đã không khác gì người thường của cô gái kia, ổn định tâm thần một chút, đột nhiên đưa tay kéo ra then cài cửa.
"Loảng xoảng!"
Cổng lớn căn cứ lập tức mở toang!
Phía sau là một hồi kêu rên tuyệt vọng!
Đại ca điên rồi sao?
Cho dù kết cục chắc chắn phải chết, nhưng bọn hắn còn có không ít súng ống, lựu đạn và một ít lựu đạn, tại sao không xử lý một ít bọn chúng trước khi chết, tốt xấu cũng chết có ý nghĩa.
Hơn nữa bọn họ thà rằng tự sát, cũng không cần bị lây nhiễm thành cái xác biết đi, xấu xí vô cùng như zombie!
Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp, càng làm cho tất cả bọn họ chấn kinh.
Sau khi cổng lớn mở ra, một zombie vô cùng sạch sẽ gọn gàng lướt qua đám người, quay đầu "Grào grào" vài tiếng, sau đó..
Một mình theo Đặng Húc Luân đi vào căn cứ.
Đám zombie còn lại thế mà ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Người căn cứ nhất thời không nói nên lời.
Đối mặt mấy chục người, mặc dù không phải trạng thái chiến đấu, nhưng hầu hết trong tay mọi người đều cầm các loại vũ khí, súng ống, gậy, rìu chữa cháy, chiến hào thứ, thập bát đóa, cái chảo..
Cô ta không sợ bị gϊếŧ ư?
Lâm Tịch lần nữa lộ vẻ mặt tươi cười, mặc dù vẫn rất cứng ngắc, nhưng tối thiểu những người kia có thể nhìn ra cô đang mỉm cười.
Khi cô vung tay lên, các loại vật tư xuất hiện "Rầm rầm" trên mặt đất.
Mọi người lập tức không nói nên lời.
Zombie đến nhà, thế mà đến tặng quà cho Đại ca?
Bốn huynh đệ không khỏi kính nể đến đầu rạp xuống đất, không hổ là Đại ca, quên mình vì người, vì an toàn của toàn bộ căn cứ, lại phải ủy thân cho một nữ zombie!
Trong nháy mắt, ở trong lòng tất cả mọi người, Đặng Húc Luân so với Hứa Tiên càng có khẩu vị nặng hơn, tối thiểu nghe nói sau khi Bạch nương nương biến thân rất đẹp.
Không nghĩ tới cô ta thật sự đưa vật tư cho chính mình, càng không có nghĩ tới zombie cũng có thể tiến hóa ra dị năng không gian.
Thái độ của Đặng Húc Luân đối với Lâm Tịch càng cung kính hơn.
Bác gái phòng bếp đầu tiên là vui sướng hét lên, gia vị này thực sự quá đầy đủ, gần nhất mọi người đều nói bà ấy làm đồ ăn khó ăn, chẳng lẽ không biết không bột đố gột nên hồ?
Trên mặt Đặng Húc Luân cũng lộ ra ý cười, quay đầu phân phó Mã lão Tam: "Phân loại, đều nhận lấy đi, đây là quân đội bạn của chúng ta."
Đệt, lão Đại thật sự cấu kết với zombie rồi?
Một đống lớn đủ loại đồ vật trên mặt đất kia, từ các loại vũ khí đến ăn uống, thậm chí ngay cả thuốc lá với giá bán cực cao ở chợ đen cũng có.
Mã lão Tam phúc đến thì lòng cũng sáng ra, ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch một chút, thành khẩn nói: "Cám ơn Đại tẩu!"
"Grào?"
Một vạn con tôm gào thét mà qua trong lòng Lâm Tịch.
Ông đây hối hận, có thể thu hồi đồ vật sao?
Đặng Húc Luân lập tức sợ hãi, anh ta biết chỉ số thông minh của zombie này cao đến mức nào, ứng đối không tốt, rất có thể cả căn cứ sẽ bị gϊếŧ sạch.
"Lại nói vớ vẩn lần nữa, sẽ ném anh ra ngoài cho các tiểu đệ của tôi ăn cơm."
Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một hàng chữ đất cùng một mũi tên, trực tiếp chỉ Mã lão Tam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.