Chương trước
Chương sau
Hoắc Thanh Loan biết được bên ngoài đã mở cược, dặn dò anh trai Hoắc Thừa Nghiệp của cô ta đi mấy sòng bạc lớn, mỗi nhà mua một trăm tử tinh tệ cho <> thắng.
Hoắc Thừa Nghiệp vừa lắc đầu vừa buồn cười: "Chưa thấy người nào có da mặt dày hơn em, không ai cổ vũ chính mình mua mình thắng."
"Hừ! Em đây là có lời ngu sao mà không kiếm, có lòng tin với bản thân." Không nói những thứ khác, chỉ bằng Duệ Miểu ở trong chiến đội cô ta, cộng thêm hai huyễn linh của chính mình, đã có thể quét ngang tất cả yêu ma quỷ quái.
Nực cười, Thiên Phượng đều trực tiếp dọa sợ đến nỗi chạy trối chết, vậy mà còn dám xưng là á thánh thú.
"Có lòng tin? Còn nói chính mình không phải da mặt dày?" Hoắc Thừa Nghiệp vẫn trào phúng em gái mình, nhưng ai đều có thể nghe ra sự cưng chiều trong lời nói đó.
Anh ta tránh thoát gối ôm bằng gấm đánh tới từ phía đối diện, thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói với Lâm Tịch: "Miểu Miểu, không bằng anh trai cũng thêm một phần cho em đi, thắng tiền vốn trả lại cho anh, thua coi như anh tặng các em chơi đùa."
"Được, thế này mới giống anh trai. Mau đi đi!" Hoắc Thanh Loan thay Lâm Tịch đồng ý.
Không có so sánh thì không có tổn thương!
Người ta đây mới gọi là anh trai đi!
Lâm Tịch trong lòng sáng như gương, đây là Hoắc gia có qua có lại, cũng là Hoắc gia triệt để đặt người Duệ gia vào bên trong bản đồ nhà mình.
Cho nên mới nói, người vẫn là chính mình có bản lĩnh. Nếu ở trong mắt người nhà họ Hoắc cô chỉ là người từng cứu mệnh Hoắc Thanh Loan, một tòa nhà là đủ.
"Chơi đùa" trong miệng Hoắc Thừa Nghiệp tối thiểu hơn năm trăm tử tinh tệ, chơi đúng là hơi lớn thật.
Hoắc gia quả thật có tiền, nhưng càng là kẻ có tiền kiểu này, mới sẽ không tuỳ tiện lãng phí một xu, mới càng hiểu rõ xài tiền như thế nào.
Như vậy cũng không tệ, trong mắt bọn hắn, Duệ Miểu song huyễn linh, đại hồi vú em, mà Thu Thu của Duệ Địch có thể dự đoán cát hung, đã từng thành công trợ giúp thương đội Hoắc gia né tránh hai lần tai nạn, cũng rất được Hoắc Tôn Đình nể trọng.
Nếu không phải chị em Duệ gia chết sống không chịu, Hoắc Tôn Đình đều muốn nhận làm cháu gái.
Bọn họ cũng không muốn mọi chuyện đều dựa dẫm vào Hoắc gia, cuối cùng triệt để biến thành gia thần phụ thuộc Hoắc gia.
Đôi bên cùng có lợi mới là hình thức hợp tác tốt nhất giữa bọn họ.
Người ủy thác trả giá bằng linh hồn của chính mình, Lâm Tịch không muốn để cho một nhà bọn họ cuối cùng lại biến thành gia thần thuộc tướng của người khác, giống như người em trai Duệ Thịnh Hưng đã rời đi của Duệ Đạt Hưng trở thành gia thần của gia tộc Campbell trong ngũ đại thế gia.
Ai cũng sẵn sàng ôm đùi.
Người ta đều nói phía dưới đại thụ dễ hóng mát.
Thế nhưng cỏ phía dưới đại thụ cũng mẹ nó không lớn được bao nhiêu!
Được người ta che chở, tất nhiên phải để cho người ta sử dụng, thế gian này càng thiên về cân nhắc lợi hại sau đó chọn lấy hay bỏ, mà không phải vẹn toàn đôi bên sau đó cả hai cùng có lợi.
Lâm Tịch cảm thấy người nhà họ Hoắc cũng không tệ lắm, có thể hợp tác ngắn hạn.
Nhưng về lâu dài, vẫn chỉ có thể dùng nắm đấm của chính mình mới là an tâm nhất.
Khi Duệ Thịnh Hưng rời đi tuyệt đối không nghĩ tới một mạch này của Duệ Đạt Hưng thế mà còn có thể quật khởi mạnh mẽ.
Biết được bọn họ bây giờ thế mà đã móc nối quan hệ với Hoắc gia, thế nên cũng tắt tâm tư giúp nhà Campbell lôi kéo bọn họ, dù sao Hoắc gia là tồn tại có địa vị tương đối đặc biệt tại Tây Nguỵ.
Đối với em trai chủ động tới cửa, Duệ Đạt Hưng không mặn không nhạt chiêu đãi một chút.
Lúc trước bọn họ rời đi, Duệ Đạt Hưng không trách, bây giờ bọn họ lấy lòng, Duệ Đạt Hưng cũng không vui.
Sau khi lui tới hai lần cũng phai nhạt đi.
Ai cũng không phải không phải ai không thể, hai trai một gái của Duệ Thịnh Hưng cũng đều có được huyễn linh, con trai út cũng như Duệ Địch, vào lúc mười tuổi thành công triệu hồi đến một đầu Đồng Giáp hùng, đã được gia chủ đưa đến Hoàng gia học tập.
Lúc trước Duệ Thịnh Hưng rời đi, vẫn chưa đuổi tận gϊếŧ tuyệt, xem như hai anh em thỏa thuận sau đó tự nguyện phân nhà, cũng không tồn tại thù hận gì, chẳng qua là đạo bất đồng bất tương vi mưu mà thôi.
Khi ngày thi đấu chiến đội tới gần, việc thăm hỏi giữa học viên Hoàng gia và Vĩnh Hằng cũng trở nên thường xuyên hơn.
Bởi vì chiến đội và học viện cũng không liên quan quá nhiều, thành viên bên trong một chiến đội, có thể là học viên của bất kỳ học viện nào, chỉ cần không có chính thức gia nhập công hội triệu hồi sư là được.
Sắp đến ngày khai chiến, đội viên các chiến đội báo danh tham dự nắm chặt thời gian rèn luyện, làm quen với phương thức công kích của thú triệu hồi trong đội, thuộc làu kỹ năng mà các đội viên học được, nghiên cứu phối hợp chiến thuật.
Ngày tháng trôi nhanh, chỉ chớp mắt, trận thi đấu giữa các chiến đội khai mạc.
Các chiến đội dự thi được chia thành bốn tổ tiến hành đấu vòng loại, mỗi tổ lấy ba hạng đầu tiến vào vòng bán kết, cuối cùng mười hai chiến đội tiến vào trận chung kết tranh đoạt vị trí sau cùng.
Chiến đội quán quân, ngoại trừ trực tiếp được Quốc vương trao tặng cấp bậc thấp nhất Nam tước cùng một khối đất phong nhỏ thì còn nhận được một ngàn điểm cống hiến cùng với năm trăm tử tinh tệ.
Mặc dù chỉ là phong Nam tước, thế nhưng điều này có ý nghĩa về sau có thể thoát ly hình thức chiến đội, chính mình cũng có thể có được lực lượng vũ trang tư nhân hợp pháp.
Bây giờ Lê Mạn Tư đã triệt để trở mặt với hội trưởng lão Lê gia.
Hội trưởng lão triệt bỏ toàn bộ trợ giúp của gia tộc đối với cô ta, thù hận giữa Lê Khiên Chuẩn và Lê Mạn Tư đã đạt tới tình trạng không chết không thôi, cho nên cô ta nhất định phải lấy được vị trí thứ nhất này.
Nam tước mặc dù là quý tộc có cấp bậc thấp, nhưng cũng là cấp phẩm nhập môn có thể nuôi dưỡng tư binh, ở trong mắt đám con cháu những thế gia đại tộc kia, không đáng để mắt tới, nhưng bây giờ với cô ta nó lại rất quan trọng.
Chỉ có lấy được vị trí thứ nhất, cô ta mới có thể danh chính ngôn thuận thoát khỏi ràng buộc của gia tộc, bắt đầu cuộc sống thuộc về chính mình.
Từ khi biết được thái độ của Hoắc gia đối với Lê Mạn Tư, Tam Hoàng tử liền bị Hoàng gia giám thị nghiêm ngặt, chẳng qua Lê Mạn Tư cũng không thèm để ý.
Đòn sát thủ lớn nhất của cô ta cũng không phải là những người đàn ông này, mà là huyễn linh của chính mình.
Mặc dù mất đi Bất Tử nhãn, không thể thành công thức tỉnh huyết mạch Thiên Phượng, nhưng dưới cơ duyên xảo hợp cô ta lại thành công nâng cấp <>, chẳng những mị lực tăng nhiều, càng có được một cái kỹ năng hoàn toàn mới.
Hơn nữa bây giờ Lê Mạn Tư cũng là cao thủ có được ba cái kỹ năng sắp bước một chân vào hàng ngũ đại triệu hồi sư.
Cô ta hơi nheo mắt: Hoắc Thanh Loan, Duệ Miểu, trận thi đấu chiến đội đã bắt đầu, các người đã chuẩn bị kỹ càng để tiếp nhận lửa giận của tôi chưa?
Trận thi đấu giữa các chiến đội vẫn dựa theo lịch cũ tại tổ chức đấu trường Hoàng gia.
Đấu trường có thể dung nạp tám vạn người không còn chỗ ngồi.
Người xem đủ mọi lứa tuổi từ già, trung niên đến thanh thiếu niên, có đến quan sát học tập, có góp phần cổ vũ cho người trong nhà, có hò hét cổ động cho thần tượng, có các gia tộc đến đây thu nạp nhân tài, tất nhiên cũng có trinh sát đứng thành hàng quan sát những địch nhân tiềm ẩn kia để có khó khăn gì thì có thể ứng đối đòn sát thủ.
Theo lẽ thường thì đại biểu Hoàng gia và đại biểu công hội triệu hồi sư thao thao bất tuyệt ca tụng công tích vĩ đại của triệu hồi sư, lịch sử huy hoàng của Tây Nguỵ, trình bày ý nghĩa trọng đại của trận thi đấu giữa các chiến đội này, lại nhấn mạnh giới thiệu một số chiến đội tương đối ưu tú.
Sau đó là người phụ trách đoàn trọng tài nói rõ quy tắc tranh tài và chương trình, nhấn mạnh tình hữu nghị thứ nhất thi đấu thứ hai.
Trên cơ bản vô luận người xem hay là người dự thi cũng xem chương trình trước mặt như là đang đánh rắm, nhưng vẫn phải nhẫn nại không thể bịt mũi tránh né.
Khó khăn đợi đến khi đám đội trưởng rút thăm hoàn tất, nhân viên công hội triệu hồi sư phụ trách nghiên cứu và luyện tập trận pháp dùng ma hạch khởi động trận pháp, đem kết quả rút thăm phân ra phóng lên bốn cái hình chiếu đã chuẩn bị sẵn trên lôi đài, như vậy sẽ dễ dàng giúp mọi người quan sát chiến đội chính mình cảm thấy hứng thú, tận lực sắp xếp hợp lý, không bỏ sót bất cứ chiến đội nào mà họ thích.
Chiến đội Mân Côi nhận được đánh giá cao nhất cho vị trí quán quân được phân ở lôi đài thứ hai, mà danh xưng tử địch của Mân Côi chiến đội Thanh Loan thì phân tại lôi đài thứ ba.
Khán giả không khỏi thất vọng một hồi, trận chiến mong đợi nhất vẫn chưa nổ ra tại vòng đấu loại.
Chiến đội của Lê Mạn Tư mặc dù bị xếp ở trận thứ ba, thế nhưng từ lúc bắt đầu trận đầu tiên, dưới lôi đài thứ hai đã lập tức kín người hết chỗ.
Tràng diện sôi động ngay cả lôi đài thứ ba nơi có chiến đội Thanh Loan đều không thể sánh bằng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.