"Duệ Đông Đường, trong đầu anh chỉ có phân thôi hả? Nếu chiến đội Mân Côi gì đó trong miệng anh đã trâu đến mức có thể đi soán vị, vì cái gì anh còn một hai phải lôi kéo một cô bé mười một tuổi đi gia nhập?"
Khi trông thấy Lâm Tịch đi ra, trong mắt Duệ Đông Đường lóe lên lệ khí.
Nó nuốt riêng năm cái tử tinh tệ, năm cái!
Đủ thấy trong lòng của người được gọi là em gái này căn bản không có người anh trai này, bằng không, tối thiểu nên lấy ra hai cái phân cho anh ta mới đúng?
"Sao hả? Triệu hồi ra hai đồ rác rưởi, cảm thấy gia nhập vào <> liền có thể nói như vậy với anh mày rồi?"
"Đúng thế." Lâm Tịch gật đầu: "Hai đồ rác rưởi dù sao cũng mạnh hơn một mặt hàng rác rưởi đi. Hơn nữa hai huyễn linh của tôi một cái là hệ thực vật một cái hệ hình người, dù có rác rưởi cũng sẽ không có người gọi tôi là 'Thuần thú sư'."
Chuyện vui nhất đời Duệ Đông Đường chính là triệu hồi ra huyễn linh vào lần triệu hồi cuối cùng, miễn cưỡng trở thành một triệu hồi sĩ.
Chuyện buồn nhất đời Duệ Đông Đường chính là có người gọi anh ta là "Thuần thú sư" ở trước mặt anh ta.
Hết lần này tới lần khác tất cả mọi người trong chiến đội Mân Côi đều gọi anh ta như thế, Lê Mạn Tư luôn giải thích với anh ta: "Mọi người gọi anh như vậy, là xem anh trở thành người một nhà, làm anh em mới có thể như vậy."
Nữ thần cao lãnh ít khi mở miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441589/chuong-756.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.