Lâm Tịch vô cùng lo lắng sợ con bé không biết bản tính của đại gia kịch bản, nhanh chóng vươn tay bịt miệng Duệ Địch, kéo cô bé vào trong phòng.
"Chị biết. Chị tới tìm em chính là nói chuyện này cho em."
Lâm Tịch ngồi xổm xuống, nhìn ngang tiểu loli: "Em còn nhớ không, trước kia ở đầu ngõ, luôn có một con chó hoang rất hung dữ, có một lần hai chúng ta đi ra ngoài chơi, chị suýt chút bị nó cắn được."
"Nhớ rõ." Cô bé gật đầu thật mạnh: "Vốn dĩ người bị cắn chính là Tiểu Địch, nhưng mà chị lại chắn trước mặt Tiểu Địch. Về sau cha đánh con chó kia bỏ chạy."
Lâm Tịch mỉm cười: "Đúng thế, vậy tại sao chúng ta rõ ràng là hai người nhưng lại bị một con chó ức hiếp, cha chỉ có một người, lại có thể đánh nó bỏ chạy?"
Đôi mắt đen nhánh của Tiểu Địch xoay chuyển, sau đó có chút hoang mang nhìn Lâm Tịch, có chút nghĩ mãi mà không rõ vì sao chị đột nhiên hỏi cô bé vấn đề đơn giản như vậy: "Đương nhiên là bởi vì chúng ta là hai đứa con nít, mà cha lại là người lớn!"
"Em có biết thú triệu hồi của người phụ nữ kia là cái gì không? Một con Tử Dực Đạp Phong thú, không chỉ như thế, cô ta còn có một con Thiên Phượng."
Lâm Tịch đột nhiên chuyển đổi chủ đề.
Cô nhóc nhìn khuôn mặt ngưng trọng của Lâm Tịch, hình như có điều ngộ ra.
"Cha và mẹ đều là người bình thường, em và anh cả mặc dù có thú triệu hồi, nhưng cũng như hai chúng ta đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441577/chuong-740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.