Trong năm cái hũ nhỏ này, một hũ vàng, hai hũ là nén bạc, còn lại đều là một ít đồ trang sức, coi như Lưu Thúy Vân chỉ là phụ nữ nhà nông không biết chữ, dù sao chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy đi.
Những đồ trang sức kia đều vô cùng tinh xảo, hầu hết đều khảm nạm các loại bảo thạch hồng ngọc phỉ thúy ở phía trêи, hào quang chói mắt.
Lưu Thúy Vân lập tức trừng mắt.
Chẳng trách con gái nhà mình mặc cả một phần ba một phần tư, dựa theo giá cả bình thường, tìm vị Uông bán tiên này một lần cho ba mươi, hai mươi đồng là được, thế chẳng phải là một thỏi bạc liền có thể đuổi ông ta về nhà bà ngoại rồi?
Ai u!
Đây đúng là một vụ thua lỗ lớn!
Lưu Thúy Vân cảm giác chính mình sắp mắc phải bệnh tim rồi, mặc dù trước mắt bà ấy còn không biết bệnh tim là gì.
Bà ấy hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tịch, con nhóc chết tiệt kia, vì sao không nói đều là vàng bạc chứ!
Lâm Tịch không để ý tới bà ấy, còn có mặt mũi phát cáu, không phải ngươi đưa lão già này tới à?
Trong lúc lão đạo sĩ và Lưu Thúy Vân dán mắt vào vàng bạc, không có tin tưởng ánh mắt chính mình, cô lại tìm kiếm bên trong những đồ trang sức kia.
Lâm Tịch lấy ra một bộ trâm cài tóc kiểu dáng tinh xảo, trâm cài tóc kia tất nhiên không có giá trị đối với lão đạo sĩ và Lưu Thúy Vân chỉ biết nhìn chằm chằm vào vàng bạc kia, nhưng Lâm Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441553/chuong-716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.