Edit: Jess93 Hàn Như vừa dứt lời, Lâm Tịch đã cảm thấy một ánh mắt như chùm đèn pha.. Bắn phá ở giữa hai chân cô. Không cần nghĩ cũng biết chủ nhân ánh mắt kia là ai. Lâm Tịch đều muốn cười. Đám thiếu nữ như hoa này đọc sách mỗi ngày, đánh cái rắm, truy tinh, thầm mến, sống vô ưu vô lự, không kiêng nể gì cả. Mỗi ngày quan tâm không có gì hơn "Tại sao tiệm cho thuê sách trong trấn còn chưa đổi sách mới?" "Khi nào ông cụ bán tranh giấy dán tường mới đến nữa?" "Trên mặt của tớ vừa có một viên đậu, thật đáng ghét." "Quách Thiên Vũ lớp bên cạnh rốt cuộc thích tớ hay là thích Lưu Đồng Đồng?" "Mùa đông khắp nơi đều trụi lủi, khi nào mới đến mùa xuân? Tớ muốn mặc váy." Đám nhóc ngây thơ hoàn toàn không biết trong phòng ngủ có hai con mắt xanh lè "Nhìn chằm chằm háng mèo" của các cô xem thân thích nhà ai đến mỗi ngày. Thật sự không ngờ cô cũng có thời điểm vĩ đại như vậy! Lâm Tịch cảm thấy, lúc tiếp thu ký ức của người ủy thác, cũng không có xuất hiện người đặc biệt nào bên trong, như vậy có thể hiểu thành, không có người nào rất quan trọng đối với Diêm Đậu Đậu. Cho nên lần này Lâm Tịch chỉ cần bảo vệ tốt Diêm Đậu Đậu, nhiều nhất xử lý Đàm Nhạc và vật vẫn luôn không hề lộ diện kia, nhiệm vụ của cô trên cơ bản coi như hoàn thành. Nhưng cô lại không đành lòng, một đám thiếu nữ tốt như vậy, có thể sẽ bị hại chết hoặc là có được một đoạn ký ức thanh xuân vô cùng u ám kinh khủng. Thanh xuân, hẳn là ngọt ngào như bánh mousse và có mùi hương hoa cỏ như gió đêm ngày hè, chua chua ngọt ngọt, lại ngọt ngọt chát chát, cho dù khi nhớ lại sẽ có nước mắt trong mắt, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười của tuổi trẻ. Thế giới của các cô đơn giản cỡ nào, cảm thấy sai thì sẽ nghĩ cách đi bù đắp, cho là người nào đối tốt với chính mình, cũng không chút che giấu sự vui sướng và hạnh phúc của chính mình. Như mấy cô gái nhỏ đã từng sợ hãi Lâm Nhã Trác, hiện tại cũng đã làm bạn với cô ấy, như Triệu Đông Mai, chỉ vì Lâm Tịch đổi chỗ nằm cho cô ấy, lúc nào nhìn thấy cô cũng sẽ điềm nhiên cười một tiếng. Hàn Như nói năng hoạt bát càng là được mọi người yêu thích, "Ăn 'Toa la mật', cái gì cũng qua!" Những lời này hần như trở thành từ nghữ lưu hành của nữ sinh phòng ngủ số 1. Dưới tiền đề đủ khả năng, Lâm Tịch đồng ý bảo vệ một đám thiếu nữ xanh mơn mởn như vậy, cho dù mình mua lại nhà máy rồi tô quét mỗi ngày, cũng sẽ không có được tâm tình lúc này của các cô, đó là những năm tháng mà bao nhiêu trân bảo hiếm có khó có thể đổi lại được. Ngây thơ vô tri vui vẻ như vậy, Lâm Tịch hâm mộ đến nỗi con mắt đều xanh biếc. Cảm xúc và dục vọng, khống chế được là thần, bị khống chế là ma, ở giữa thì là người. Cũng đều là ghen tị hâm mộ đám thiếu nữ như hoa này, Đàm Nhạc lựa chọn hủy diệt, mà Lâm Tịch lựa chọn thủ hộ. Không chỉ bởi vì nhiệm vụ. Cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng mở ra, lại nhẹ nhàng đóng lại. Đàm Nhạc bưng một lọ nước nóng xuất hiện ở trước mặt Lâm Tịch: "Đậu Đậu, cậu chưa từng tới cái này, cho nên không hiểu, nhất định phải uống nhiều nước, uống nước nóng, đến lúc đó bụng sẽ không đau. Đây là mẹ tớ nói cho tớ biết." Lâm Tịch nhìn lọ tráng men in hình bán thân của vĩ nhân và câu quảng cáo "Thiên địa rộng lớn, nhiều đất dụng võ" ở phía trên. Đây là tiết tấu cá voi ăn cơm -- uống nước no bụng trước hả! Ngoan ngoãn cầm lấy một ly lớn nước nóng tràn đầy kia, Lâm Tịch đối mặt với hình bán thân của Chủ tịch. Đàm Nhạc lại cầm thứ này đến hại người, ngài cũng không xuống quản một chút. Màn đêm buông xuống, vào mùa đông ngoại trừ tiếng gió kêu khóc thì gần như không có bất kỳ âm thanh gì trong sân trường. Lâm Tịch uống một cốc nước lớn, cô muốn đi nhà vệ sinh. Cô lấy ra BVS đã chuẩn bị sẵn đặt ở bên trong áo bông túi, tròng mắt xoay chuyển, nghĩ nghĩ, đi đến trước giường Đàm nhỏ giọng nói: "Đàm Nhạc, có thể theo tớ đi tới nhà vệ sinh không?" Đàm Nhạc giả chết. Trong lòng Lâm Tịch không khỏi buồn cười, có lẽ ngươi chắc chắn sẽ không theo giúp ta đi, không thì diễn như thế nào? Muốn gọi lần nữa, không ngờ hai ba nữ sinh không hẹn mà cùng nói: "Đậu Đậu, tớ đi cùng cậu." Đậu má! Tự gây nghiệt thì không thể sống! Lâm Tịch vội nói: "Không cần, ngại quá, đánh thức các cậu rồi." Sau đó chạy trối chết. Có lẽ là cô cùng đám bạn nhỏ này đi nhà vệ sinh, trong lòng người ta còn có cảm kích, cho nên hiện tại tìm tới bánh ít đi, bánh quy lại. Đây có tính là dời tảng đá đập chân chính mình không? Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Lâm Tịch vẫn cảm thấy nóng hầm hập. Thời gian lâu như vậy, Lâm Tịch đã có được một đầu thông mạch. Có kỹ trong người lòng không hoảng hốt, cho dù bây giờ không có Tôi Thể Thuật, hai mươi Đoạn Cẩm của Lâm Tịch cũng có thể phòng thân, huống hồ tại vị diện linh dị này, cô lại có thể sử dụng không gian, thực sự chơi không lại, cô còn có thể trốn vào trong không gian. Từ xa đã có thể trông thấy cây hòe già tại góc tường nhà vệ sinh nam, rụng sạch lá cây, chỉ có nhánh cây trụi lủi lạnh rung trong gió rét. Mỗi lần Lâm Tịch tới gần chỗ gốc cây này, đều sẽ cảm giác được âm khí âm u, nhưng trừ điều này ra cũng không có phát hiện gì khác lạ. Đây cũng là lý do vì sao cô vẫn luôn đi theo cái bẫy Đàm Nhạc lập cho mình, mà không dám lỗ mãng. Ngay cả địch nhân là thứ gì, ở nơi nào, ngươi cũng không biết, đánh cái rắm á. Cô đành phải lấy chính mình làm mồi để câu vật này. Sau khi Lâm Tịch có một đầu thông mạch, ngũ thức và tinh thần lực đều tăng lên rất nhiều, tất nhiên không thể so sánh với lúc Hàn Như được cứu. Cô bình tĩnh đi vào, bên trong chỉ có hai cái bồn cầu ngồi xổm, Lâm Tịch tùy tiện chọn một cái. Sau đó "Chân đạp hai bên bờ Hoàng Hà, tay cầm văn kiện tuyệt mật, phía trước bắn phá mấy phát, đằng sau hỏa lực không ngớt", đây là câu đố hình dung ngồi xổm nhà xí, cũng không biết là người người đại tài nào sáng tác ra. Lâm Tịch triển khai toàn bộ ngũ thức, âm thầm giám thị xung quanh, nhất là cây hòe quỷ khí âm trầm kia. Cô luôn cảm thấy cây này có gì đó quái lạ. Vào lúc PP của chính mình đều sắp đông lạnh chết lặng, đột nhiên Lâm Tịch cảm giác đầu da chính mình tê rần, sau đó đầu óc choáng váng một hồi, dường như có một giọng nói lạnh băng vang lên bên tai: "Ngươi đã đến, đưa đồ vật cho ta, qua bên cạnh nghỉ ngơi đi." Nó rốt cuộc đã đến! Hàn Như đã nói, sau khi cô ấy đến nhà vệ sinh chỉ nhớ rõ có một người phụ nữ nói: "Tại sao giờ ngươi mới đến? Mau đưa đồ vật cho ta, qua căn phòng cách vách nghỉ ngơi đi." Trong thoáng chốc cô ấy dường như là đưa thứ gì cho người phụ nữ kia, sau đó xuyên qua một lối đi nhỏ đi vào trong một căn phòng khác, nơi đó có một cái giường rất nhỏ, cô ấy đành phải cuộn tay chân mình lại mới có thể nằm ngủ ở phía trên.. Về sau rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô ấy hoàn toàn không nhớ nỗi. Chẳng qua, khi cô ấy cuối cùng tỉnh lại trong phòng ngủ, giọng nói lặng băng của người phụ nữ kia lại thì thầm bên tai: "Dám nói ra ngoài, ngươi sẽ chết, người nghe được cũng sẽ chết, các ngươi.. Tất cả đều sẽ chết!" Coi như trốn ở trong nhà, mỗi đêm cô ấy đều sẽ mơ thấy bản thân đang một mình đi trong đêm đen, không biết đi được bao lâu, cô ấy vừa mệt vừa đói lại buồn ngủ, sau đó trông thấy một cánh cửa gỗ đen như mực. Hàn Như mở cửa đi vào, bên trong chỉ có máu tươi tràn đầy trời đất, cửa gỗ đột nhiên bị đóng lại từ bên ngoài, cô ấy phát hiện hóa ra bản thân đang nằm trong một cái quan tài, một người phụ nữ mặt mày trắng bệch đứng đối diện cô ấy, nở nụ cười quỷ dị. "Ngươi đã đến, ta đợi ngươi quá lâu rồi.." Đó là ác mộng cô ấy phải mơ thấy mỗi đêm khi về nhà dưỡng bệnh. Lúc nghe được câu này, Hàn Như sẽ thét chói tai rồi tỉnh lại, mồ hôi lạnh toát cả đầu. Nhưng trước mặt Lâm Tịch cũng không có lối đi nhỏ và giường nhỏ gì cả, chỉ có một bàn tay khô gầy tái nhợt đột nhiên xuất hiện!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]