Chương trước
Chương sau
Edit: Jess93
"Tớ nghe nói ngủ ở chỗ người chết trong một tháng, sẽ đưa tới quỷ hồn của người đó, tớ muốn hỏi Trương Tú Lệ, vì sao muốn hại tớ."
Giọng điệu của Lâm Nhã Trác không có bất cứ thay đổi nào, từng câu từng chữ nói ra giống như trả lời trong lúc mê sảng, sau đó trực tiếp tiến vào trong chăn đã trải tốt, ngay cả thảm điện đều không có mở ra.
Lâm Tịch lại thở dài.
Nơi này cũng không phải là phim truyền hình trên tivi, Lâm Nhã Trác chẳng qua là một cô gái nhỏ 14 tuổi vừa lên cấp 2.
Nếu quả thật là Lâm Nhã Trác giết Trương Tú Lệ, cô ấy còn có thể thản nhiên nằm ở chỗ Trương Tú Lệ sao, như vậy tố chất tâm lý của cô ấy đã mạnh mẽ đến mức có thể gia nhập FBI của Mỹ rồi.
Ban đầu mang cô ấy đến cục cảnh sát, cũng chỉ vì hai người bạn học khác không hẹn mà cùng chỉ chứng, cô ấy quả thật có cãi nhau với người chết vào đêm hôm trước, mà người chết lại nói một câu kỳ lạ như vậy, cho nên tương đối có hiềm nghi.
Trên thực tế, đều là nữ sinh trung học con nhà nông, không có ân oán nhà giàu gì gì đó, không có liên lụy lợi ích gì, thậm chí trông thân thể Lâm Nhã Trác còn không khoẻ mạnh bằng Trương Tú Lệ, một cô gái nhỏ như giá đỗ, làm sao có thể lặng yên không một tiếng động lại còn có hai người bạn cùng phòng giết bạn học của mình?
Đây cũng là nguyên nhân cảnh sát và trường học không tiếp tục truy cứu.
Mà thời đại này, mọi người đối với ban ngành chính phủ vẫn tương đối kính sợ, trường học cũng ở hàng ngũ này, sau khi người Trương gia đến trường học náo loạn hai lần, đành phải đem một bồn lửa giận phát tiết trên người Lâm Nhã Trác.
Bọn họ chỉ nhớ rõ lời Trương Tú Lệ nói trước khi chết: "Nếu như tôi chết rồi, chính là cậu hại chết."
Ở trong mắt người Trương gia, con nhỏ gầy trơ xương này lòng dạ độc ác, chính là nó hại chết con gái nhà mình.
Không hỏi quá trình, chỉ hỏi kết quả.
Thế mà Tiểu Lệ còn nói Lâm Nhã Trác trong phòng ngủ là người thân thiết nhất của mình, Tiểu Lệ cũng đã bị nó hại chết, nó lại còn có mặt mũi tiếp tục học ở đây!
Dựa vào cái gì Tiểu Lệ đáng thương của bọn họ chết không rõ ràng như vậy?
Làm sao bọn họ cam tâm!
Bọn họ không dám công khai khiêu chiến với chính phủ và trường học, thế là có thời gian rảnh liền đến cổng trường học không phải khóc thương Trương Tú Lệ, chính là mắng chửi Lâm Nhã Trác.
Lâm Tịch đứng tại đầu giường Lâm Nhã Trác, khẽ nói: "Lâm Nhã Trác, lúc trước cậu không có nghỉ học, người khác nghĩ như thế nào tớ không biết, dù sao tớ tin tưởng cậu không có giết Trương Tú Lệ. Tớ biết mỗi ngày cậu gánh áp lực lớn như vậy, chính là muốn nói cho người khác, cậu không giết người, cậu không thẹn với lương tâm, nhưng nếu như không đợi cậu chứng minh được cái gì, trước hết bị những người kia hoặc là người Trương gia ép đến sụp đổ, thì coi như hoàn toàn ngược lại rồi."
Hàn Như uống một hớp nước, tiếp lời: "Đúng vậy, Đậu Đậu nói rất đúng, Lâm Nhã Trác cậu nhất định phải sống thật tốt cho bọn họ xem, mỗi ngày đều thật vui vẻ, cậu lại không làm sai, bằng cái gì trách lên đầu cậu!"
Sau đó cô ấy lại quay đầu nhìn Lâm Tịch, cười hì hì nói: "Thật không hổ là lớp phó học tập, nói chuyện có trước có sau, tớ cũng không biết hóa ra tài ăn nói của Đậu Đậu lại tốt như vậy!"
À thì, có chút sụp đổ nhân thiết.
Lúc Lâm Nhã Trác nằm vào ổ chăn trực tiếp dùng chăn che mặt lại, Lâm Tịch và Hàn Như nói chuyện cô ấy cũng không đáp lại bất cứ lời nào, nhưng Lâm Tịch nhìn thấy tấm chăn gắt gao bao lấy Lâm Nhã Trác lại hơi rung động, tiếng nức nở đè nén mơ hồ truyền đến.
Lâm Tịch liếc mắt ra hiệu với Hàn Như, hai người không nói nữa.
Người đến phòng tự học buổi tối lục tục trở về.
Có người trông thấy có người nằm ở chỗ của Trương Tú Lệ, lập tức sợ hãi hét ầm lên.
Lâm Nhã Trác vẫn luôn trốn ở trong chăn khóc thút thít thấy mình hù dọa người ta, mặt mang áy náy thò đầu ra khỏi chăn: "Thật xin lỗi, là tớ."
Mấy người vừa thấy mặt Lâm Nhã Trác, nữ sinh thét lên lúc trước lập tức bất mãn nói: "Làm cái gì vậy, Lâm Nhã Trác, người dọa người sẽ hù chết người đấy!"
Lâm Tịch trông thấy một người khác lặng lẽ kéo nữ sinh hét lên kia một chút, ra hiệu cô ta đừng nói nữa, sau đó bám vào bên tai cô ta nhỏ giọng nói: "Cậu còn dám chọc giận cậu ta? Coi chừng không biết chết như thế nào đấy."
Không biết Lâm Nhã Trác có nghe thấy hay không, dù sao Lâm Tịch nghe được rõ ràng.
Chẳng lẽ người ủy thác cũng bởi vì sống trong hoàn cảnh ngạt thở này, cuối cùng mới dẫn đến tinh thần sụp đổ mà chết sao? Cho nên những ký ức sau cùng trong cuộc đời Diêm Đậu Đậu, đều là đoạn ngắn không có cách nào ghép lại, cuộc đời vô vọng màu xám?
Toàn thế giới đều bài xích ngươi, không tiếng động khiển trách ngươi, cho rằng ngươi là dị loại, là tội phạm giết người, mà ngươi..
Hết đường chối cãi.
Lâm Tịch nhớ lại những mảnh vỡ ký ức kia của Diêm Đậu Đậu, ánh mắt quỷ dị của các bạn học và vẻ mặt đột nhiên biến sắc của giáo viên lúc trông thấy cô ấy, bàn tay trắng bệch vươn về phía cô ấy..
Giống như đều là những lời chỉ trích trong thầm lặng.
Từ trước đến nay cô chỉ là một người thô lỗ, vào giờ khắc này lại hiểu được lời của siêu sao Nguyễn Linh Ngọc lưu lại trước khi chết "Lời người đáng sợ," bốn chữ kia mang theo ai oán bất tận, phẫn nộ và bất lực không thể làm gì.
Sau khi thấy được dáng vẻ mắt đi mày lại của mấy người này, Hàn Như bực mình.
Cô ấy lấy ra một cái "Toa la mật" trong hộp nhỏ trên đầu giường, đột ngột đưa cho Lâm Nhã Trác, hơn nữa còn cố ý nói lớn: "Nhã trác, đừng khóc, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, về sau chị Như sẽ đi cùng cậu! Nào, ăn 'Toa la mật, ' cái gì cũng sẽ qua!"
Lâm Nhã Trác hai mắt sưng đỏ ngơ ngác nhận lấy "Toa la mật" Hàn Như đưa tới, đáp lại cô ấy bằng một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, sau đó từng giọt nước mắt lớn cuồn cuộn lăn dài trên khóe mắt.
Cô ấy trân trọng cầm cây kẹo đường được bao bằng giấy trong suốt đặt dưới cái gối của mình, cắn môi một cái, mang theo giọng mũi dày đặc thấp giọng nói: "Tớ giữ lại sau này ăn, chị Như, cám ơn cậu."
Chắc hẳn một cây "Toa la mật" này ở trong lòng Lâm Nhã Trác, thật ra là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi quý giá nhất đi.
Điều kiện gia đình Hàn Như coi như không tệ, bởi vậy thường xuyên mua một ít đồ ăn vặt nhỏ, bánh cua xốp giòn, nước cam có ga, kẹo cao su gì đó, chơi thân với cô ấy cũng thường xuyên được phân cho.
Mấy người về sau thấy thế, nhếch miệng, đều có chút ngượng ngùng, bọn họ cũng không nói cái gì, từng người chui vào ổ chăn của mình.
Lâm Tịch bấm một cái quyết, bắt đầu tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm.
Bất kể như thế nào, nâng giá trị vũ lực lên luôn không sai.
Vận hành một vòng nhỏ, Lâm Tịch chậm rãi thu công, cảm giác coi như không ngủ thảm điện, bây giờ thân thể của cô cũng rất ấm áp dễ chịu.
Triển khai ngũ thức, phát hiện Lâm Nhã Trác ngủ ở chỗ Trương Tú Lệ mặc dù vẫn nhíu mày, nhưng cũng coi như ngủ rất an ổn.
Hi vọng cô ấy có thể sớm ngày đi ra khỏi khói mù, không cần dẫm vào vết xe đổ của người ủy thác.
Từ đầu đến cuối Lâm Tịch đều chú ý Lâm Nhã Trác.
Nếu như suy đoán của mình là thật, như vậy là bởi vì chính mình đến vô tình thay đổi một ít quỹ đạo của câu chuyện, mới khiến Lâm Nhã Trác có trận tai bay vạ gió này, cho nên Lâm Tịch cảm thấy chính mình nên trợ giúp cô ấy trong khả năng cho phép.
Lâm Tịch đã bắt đầu chậm rãi không để lại dấu vết tiếp cận cô ấy, làm quá rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến người ẩn trong bóng tối kia, cho nên Lâm Tịch cũng không dám giống công khai muốn làm cái gì thì làm cái đó giống như Hàn Như.
Nghĩ đến Hàn Như, tim cô đột nhiên run lên.
Lâm Tịch đột nhiên nhìn về phía giường Hàn Như, phía trên rỗng tuếch!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.