Edit: Jess93 Bởi vì những dị tượng xuất hiện vào ban ngày, buổi tối đám quan to hiển quý và dân thường trong chủ thành vẫn cứ không chịu ngủ. Đối với chuyện Vu thần hiển linh, Jinglan hiển nhiên cũng vô cùng vui vẻ, dứt khoát rút lệnh cấm đi lại ban đêm, vạn dân cùng vui. Ban ngày nào là kim quang hộ thân nào là thần quang ngũ sắc, cuối cùng lại tới một cái ý chỉ của Vu thần, những chuyện này phủ Lãnh Chúa tất nhiên cũng biết toàn bộ. Đã sớm có thị vệ vây quanh sân nhỏ của Lâm Tịch ba tầng trong ba tầng ngoài, lấy danh nghĩa "Bảo hộ Phượng hậu," Vu sư điện Ti Thần và đám Khiết bà cũng thay thế nhóm Phượng vệ Lâm Tịch mang tới, nói là dạy bảo Phượng hậu tất cả lễ nghi cùng Vương thượng tế Vu thần và chuyện thị tẩm sau đó. Trông thấy Lâm Tịch ngoan ngoãn để bọn họ thay thế những Phượng vệ kia, hai Khiết bà tự cho là mọi việc đều ở trong lòng bàn tay, trơ mặt ra lại muốn "Nghiệm thân" cho Lâm Tịch. Kết quả tất nhiên là không cần nhiều lời, đều bị Lâm Tịch một chân một người đạp lăn nửa ngày không đứng lên nổi. Thật ra Lâm Tịch cũng không muốn bạo lực như vậy, chẳng qua là trêи đầu trông thấy có người muốn khi dễ mị của nó, đã bắt đầu niệm chú. "Yaaa.." Lâm Tịch cảm thấy, thật sự đến cửa ải quan trọng, A Lạp Lôi tuyệt đối là một vũ khí bí mật, mặc dù cũng không nghe lời chỉ huy lắm. Chẳng qua ngẫm lại cũng thế, con hàng này tức giận ngay cả cô đều đánh, huống chi là người khác? Lâm Tịch không muốn A Lạp Lôi bại lộ quá sớm, đành phải kiên cường ra chân trước rồi. So sánh với hai người bị đạp bay trước đó, Khiết bà mới tới liền thức thời hơn nhiều, trực tiếp đứng ở ngoài cửa nhắc đi nhắc lại các loại quy củ với Lâm Tịch hồi lâu, cũng không hỏi Lâm Tịch có chỗ nào chưa hiểu hay không, dù sao nói xong coi như hoàn thành nhiệm vụ, bản thân liền không bị ăn đạp. Quả thực hoàn mỹ! Á~! Hai Khiết bà bị đạp đang ở trong phòng phủ Lãnh Chúa đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ, cùng nhau nằm lỳ ở trêи giường mắng chửi người sắp lên ngồi vị trí Phượng hậu. "Giả vờ cái gì? Tế Vu thần còn không phải là hàng bị đè!" "Dám đá chúng ta, sớm muộn cũng là đồ ăn của Vu thần!" Hai Khiết bà tiến đến khẩn trương che miệng của bọn họ: "Tai vách mạch rừng, nơi này cũng không phải điện Vu thần, hai lão già các ngươi không muốn sống cũng đừng liên luỵ chúng ta!" Hai người ngày thường đã quen tự tại trong điện Vu thần, quên mất nơi này là phủ Lãnh Chúa, nghe vậy cũng không khỏi hoảng sợ một trận. Bốn người khẩn trương nhìn về bên ngoài một chút, thấy xung quanh đều là nhóm ấn nô đang bận bịu, cũng không có người ở gần bọn họ, mới thở phào một cái. Hai Khiết bà lúc trước ngượng ngùng cười cười với hai Khiến bà sau, xem như không tiếng động xin lỗi, từ đó không nói gì nữa. Bọn họ không biết là, đoạn đối thoại lần này đã được báo lại cho Vương hậu Nahi không sót một chữ. Mà khi Nahi nghe đến năm chữ "Đồ ăn của Vu thần," lại suýt chút nữa đứng không vững trực tiếp ngã xuống đất. Trêи mặt của cô ta đã không còn một chút huyết sắc, trong miệng chỉ lầm bầm mấy chữ kia, trong đầu lại là đoạn đối thoại cô ta nghe thấy lúc ngủ thϊế͙p͙ đi sau khi chính mình sinh non một cách khó hiểu. "Không nghĩ tới thật sự là một tiểu công tử." "Vừa ra đời liền trắng nõn như vậy, chẳng trách Vu thần một hai phải ăn một ngụm máu non này!" "Ngươi đây là nói nhảm, Vu thần muốn, tất nhiên đều là không tầm thường!" Cô ta vẫn cho là chính mình là đau đến mức sinh ra ảo giác, bởi vì sau khi tỉnh lại cô ta nghe ngóng nhiều lần, ai cũng không biết trong tẩm điện của cô ta, đã từng có người xa lạ tiến vào. Trong đêm, một con chim đưa thư "Uỵch uỵch" rơi vào cửa sổ một gian phòng đất nhỏ có bề ngoài xấu xí, người đàn ông canh giữ ở bên trong cầm miếng vải lụa cột vào trêи đùi chim đưa thư, trầm giọng phân phó nói: "Đi thăm dò, đồ ăn của Vu thần là cái gì?" Đêm trăng ngày mười chín, mặc dù không sáng rõ bằng ngày mười lăm, lại vẫn có thể nhìn rõ trong bầu trời đêm, thỉnh thoảng có chim chóc vỗ cánh bay qua, chẳng qua là mọi người đang hưng phấn đắm chìm trong chuyện Vu thần hiển linh và bận rộn cho lễ tế Vu thần đêm nay, vậy nên không có ai chú ý tới mấy vật nhỏ không đáng chú ý đó.. Lâm Tịch đã đổi xong trường bào hoa lệ, thời đại này công nghệ còn rất thô ráp, nhưng cũng làm được hoàn mỹ xa hoa đến cực điểm, áo khoác dài rủ xuống, cổ áo và ống tay áo đều điểm xuyết các loại bảo thạch. Lâm Tịch mỉm cười, may mà cô có thể cốt khỏe mạnh, nếu là một cô gái mảnh mai của thế gia nào đó, chuyến tế thần này chưa qua một nửa liền có thể mệt ngất ngư rồi. Sửa sang lại quần áo, Lâm Tịch nhàn nhã đi ra sân dưới ánh mắt như lâm đại địch của phủ binh. Thấy cô nghe lời ngồi lên kiệu liễn chuẩn bị sẵn, hơn một trăm phủ binh cuối cùng yên lòng. Điện Vu thần cách phủ Lãnh Chúa cũng không quá xa, Lâm Tịch cảm giác cũng chỉ hơn mười phút đi đường liền đến, có người ở bên ngoài tuân lệnh mời Phượng hậu hạ liễn. Bên trong cửa đồng mở rộng, là khuôn mặt anh tuấn đắc chí vừa lòng của Jinglan. Các Tiểu Lãnh Chúa đã thay đổi thái độ trào phúng Lâm Tịch trước đó, chân thành chúc mừng việc vui ông trời tác hợp này. Hai cô gái con nhà thế gia trẻ tuổi xinh đẹp giúp Lâm Tịch xách theo Phượng bào nặng nề, trong mắt tràn đầy cực kỳ hâm mộ. Có thể cùng Jinglan Vương bái tế Vu thần trong thời khắc mọi người ngước nhìn này, là một chuyện hạnh phúc đến dường nào! Jinglan đám đuối đưa tình nhìn Lâm Tịch từng bước một đi tới chỗ anh ta, cao quý, đoan trang, Nahi thanh nhã Adele xinh đẹp cùng rất nhiều phụ nữ không nhớ nổi tên kia, ở trước mặt cô đều không đáng một đồng. Jinglan mỉm cười, qua tối nay, ngươi cuối cùng rồi sẽ thuộc về ta. Một màn này, đâm thật sâu vào trong lòng Adele đang ẩn trong đám người. Jinglan, chưa từng nhìn cô ta bằng loại ánh mắt gần như si mê này, chưa từng có! Thủ lĩnh Đại Vu sư đứng trang nghiêm dưới bàn hương Vu thần, đưa cho Jinglan và Lâm Tịch một người một nén nhang, Lâm Tịch nhanh chóng dùng thần thức đảo qua nén hương màu đỏ sậm Vu thần kia, cũng không phát hiện có gì cổ quái, nhưng nén hương này cho Lâm Tịch một loại cảm giác vô cùng không thoải mái, hơn nữa khi bàn tay cầm hương của Đại vu sư càng ngày càng tới gần, một mùi máu tươi đập vào mặt. Jinglan thấy Lâm Tịch thật lâu cũng không tiếp nhận nén hương kia, cười thúc giục nói: "Phượng hậu, mau cầm lấy, cùng bổn vương thắp nén hương Vu thần này, đừng sợ, ngươi là người Vu thần chọn trúng, mọi chuyện đều sẽ thực thuận lợi." Trước đó Vu sư đã nói cho Lâm Tịch biết toàn bộ quá trình tế Vu thần và lễ nghi. Lâm Tịch tiếp nhận nén hương kia rồi thắp lên, trêи tay trái, dưới tay phải, cúi đầu bái trước tượng Vu thần, chỉ nghe một tiếng vang rất nhỏ, hương Vu thần vừa mới thắp lên trong tay trái Lâm Tịch, tận gốc mà đứt! Nén hương trong tay Jinglan, thế mà cũng không khác chút nào. Mọi người lập tức hai mặt nhìn nhau, điều này.. Đây là ý gì? Chẳng lẽ Vu thần cũng không tán thành đoạn nhân duyên vốn do ông ta ban thưởng sao? Chỉ thấy một người phụ nữ tách ra đám người, đi ra: "Tội nô Aka, cùng phản nô Rock của Sangrou tằng tịu với nhau, sau bởi vì thân mắc dịch chuột bị bán đến Snake, trời sinh mị cốt, đã không biết qua tay bao nhiêu chủ nhân, coi như ngươi đổi một cái tên, Vu thần cũng sẽ không cho phép một người ô uế như vậy nhập chủ phủ Lãnh Chúa Chitian ta, làm Phượng hậu mẫu nghi thiên hạ!" Đồng tử Jinglan co rụt lại, vậy mà là Adele! Mà dẫn tới sóng to gió lớn trong lòng anh ta, là những lời Adele nói ra, hóa ra Tang Du này, lại là đào nô hôm đó thà rằng ủy thân cho một ấn nô cũng không chịu đi theo anh ta? Nhưng lời Adele nói ra tuyệt không có khả năng, rõ ràng "Người đó" đã nói, tiên thiên chi khí của Tang Du chưa phá, tuyệt đối chưa có gã đàn ông nào chạm qua cô gái này! Lâm Tịch buông buông tay, nháy mắt vô tội: "Xin lỗi, Jinglan Vương, Adele cô ta nói đều là thật, ta thực sự không thích hợp làm Phượng hậu gì đó của ngươi." Jinglan kéo Lâm Tịch qua, nhấc chân đá Adele ra ngoài thật mạnh. "Đại điển tế thần, khi nào cho phép một Kết y hèn mọn như ngươi bước vào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]