Edit: Jess93 Nói thật, Lâm Tịch thực sự không muốn mang theo một vật luôn dán trêи đầu có thể xù lông bất cứ lúc nào như vậy. Không thể câu thông, gặp chuyện không hợp ý liền "Yaaa.." Nhưng tình thế còn mạnh hơn người. Lâm Tịch biết, giới hạn thấp nhất và khí khái, cô thật sự có, nhưng ở trước mặt tính mạng.. Tất nhiên là mệnh tương đối quan trọng rồi. Cho nên cô thực sợ thành mẹ của một con sứa hoặc là bạch tuộc. Đi được tới đâu hay tới đó vậy. Vừa muốn ra khỏi động đá vôi tụ hợp với đám Qing, cúi đầu nhìn một chút, phát hiện cả người cô đã bị con hàng này dùng sét đánh giống như Hồng Thất Công. "Này, ngươi có thể xuống dưới hay không, ta muốn thay quần áo một chút." "Yaaa.." Đại gia ngươi! Hiện giờ Lâm Tịch thật sự muốn cào tường. Tại sao cô lại trêu chọc một tổ tông như vậy chứ! Nói hết lời, sứa cũng không chịu xuống, Lâm Tịch không có cách nào, đám Qing chờ ở bên ngoài quá lâu tất nhiên sẽ rất lo lắng. Cô đành phải thương lượng với sứa, lúc mị thay quần áo ngươi không được nhìn lén. Cảm giác khả năng ngôn ngữ của con hàng này không được mạnh lắm, nhưng năng lực phân tích lại siêu mạnh, điều kiện tiên quyết là bản thân nó muốn nghe rõ ràng. Sau đó Lâm Tịch mau chóng lấy ra một bộ quần áo từ trong không gian mặc ở trêи người, đột nhiên hình như có cảm giác ngẩng đầu nhìn lên.. Hai mắt to tròn vo đang đối mặt với cô. Đã nói không được nhìn lén rồi mà? Tinh thần đâm! "Hu hu hu!" "Yaaa!" Mặc dù tia sét này nhỏ hơn rất nhiều so với trước đó, nhưng bộ quần áo Lâm Tịch vừa thay xem như uổng công rồi. "Ngươi có hiểu tiếng người không hả? Không phải đã đồng ý với ta là không nhìn lén rồi sao?" "Ta không có nhìn lén! Mị là người xấu, đau quá! Hu hu!" Lâm Tịch chán nản. Đúng, nó là nhìn công khai, quả thật không có nhìn lén. Nói đạo lý với vật này, kết cục sau cùng rất có thể là chính mình bất hạnh tráng niên mất sớm. Vẫn đừng làm kiêu nữa, cứ giả vờ như mình đang nghỉ phép tại bờ biển đi. Thay xong quần áo, Lâm Tịch dùng tay cào cào sợi tóc bị điện giật đến mức đã thành công gia nhập trào lưu HKT, trong lòng đã sụp đổ. Dùng nước trong hồ rửa mặt, thuận tiện gội đầu, tương lai là Nữ Vương đại nhân, hình tượng rất quan trọng. May mà cái động này là ấm động, bốn mùa như xuân. Lâm Tịch vận chuyển hai mươi Đoạn Cẩm, vừa nhanh chóng hong khô tóc, vừa nói chuyện với sứa: "Ngươi tên là gì?" "Hu.. Có." Sứa vặn vẹo tán dù nhỏ. Không có à. Nghĩ đến mỗi lần trước khi con hành này phát động công kϊƈɦ cũng phải kêu lên một tiếng "Yaaa," Lâm Tịch nói: "Vậy ta gọi ngươi A Lạp Lôi có được không?" Trong miệng nó thì thầm phát ra tiếng kỳ lạ ý vị không rõ, nhưng không hiểu sao Lâm Tịch lại cảm giác được tâm trạng nó rất vui sướиɠ, hẳn là đồng ý. Lâm Tịch câu thông với A Lạp Lôi, ý đồ để nó chuyển sang ngốc ở chỗ khác, con hàng này dường như vô cùng thích đầu cô, chết sống không chịu xuống. Lâm Tịch đành phải ra động đá vôi. Qing vẫn đứng tại cửa ra vào, cảm giác đã sắp biến thành pho tượng. Trông thấy Lâm Tịch hoàn hảo không chút tổn hại ra ngoài, anh ta dường như thở phào nhẹ nhõm. Phượng tường quân cũng reo hò một hồi, đều nói lão đại đúng là lợi hại, tất nhiên đã giết chết quái vật trong nước. Lâm Tịch sợ A Lạp Lôi sẽ trở mặt, ngẩng đầu lại trông thấy con hàng này mở to một đôi mắt đen trắng rõ ràng, tò mò nhìn bên ngoài, giống như không nghe thấy. Lãnh Chúa đại nhân trở về! Toàn bộ thành Hoàng Kim đều sôi trào! Bây giờ danh vọng của Lâm Tịch cao chưa từng có. Nhất là ở trong lòng người dân Sangrou, cả đời lão Sanno sợ Jinglan Vương như sợ cọp, Lãnh Chúa Tang Du chúng ta không thèm nể mặt mũi, nói không gặp ngươi chính là không gặp ngươi. Cắt đứt nguồn muối cho chúng ta thì sao? Sangrou chúng ta vẫn ổn định giá muối như thường, đừng tưởng rằng không có Trương đồ tể nhà ngươi, chúng ta phải ăn thức ăn như heo. Mặc kệ thế nào, dù sao Jinglan không có tiếp tục làm trò yêu thiêu thân nào nữa. Lâm Tịch còn chưa kịp bước chân vào phủ Lãnh Chúa, Sangmu nghe hỏi mà đến đã lao tới như một trận gió cuốn, lập tức kéo tay cô đi về phía khu xưởng sản xuất Lâm Tịch phân cho Công bộ ở trong thành. Kết quả.. "Phụt!" Một mũi tên nước đột nhiên phun ra từ trêи đầu Lâm Tịch, thoáng chốc đã phun đầy mặt đầy mũi lão già. Sangmu lập tức chết máy. Đây là.. Trời mưa? Không phải, bầu trời sáng sủa, vạn dặm không mây. Cũng không thấy nước sông Hoàng Hà từ trêи trời đổ xuống.. Lâm Tịch cũng kinh ngạc, không nghĩ tới A Lạp Lôi còn có kỹ năng này! Cô nhanh chóng dùng tinh thần lực câu thông với đống ở trêи đầu kia: A Lạp Lôi, ngươi có bệnh hả, không phải đã nói không được tổn thương các đồng bạn của ta sao? "Mị của ta!" Đã hiểu. Đây là oán trách Sangmu lôi kéo cô. Lâm Tịch không để lại dấu vết tránh thoát tay Sangmu: "Gấp cái gì, đã xảy ra chuyện gì sao?" Sangmu vốn còn đang ngẩng đầu nghiên cứu thời tiết nghe Lâm Tịch tra hỏi xong, lập tức quên đi chuyện vừa rồi, mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói: "Giấy, giấy mà ngươi nói, hôm qua chúng ta đã tạo ra được rồi, mau đi xem một chút có phải là vật đó hay không!" Nói xong lại đưa tay tới, chuyện không hiểu sao bị phun một mặt nước vừa rồi dường như đã bị Sangmu hoàn toàn quên lãng. Quả nhiên là quái nhân cuồng khoa học. Mắt thấy bàn tay của Sangmu lại vươn tới kéo cô, Lâm Tịch đã có thể cảm giác được đống trêи đầu lại bắt đầu có hành động, dùng một tay ngăn chặn miệng A Lạp Lôi đã chuẩn bị phát động: "Vậy còn chờ gì nữa, đi mau đi!" Sau đó Lâm Tịch vắt chân lên cổ chạy như điên ở phía trước. Sangmu trông thấy Lãnh Chúa đại nhân coi trọng chuyện tạo giấy như vậy, lập tức cảm giác tìm được tri âm. Những tên ngu xuẩn này hoàn toàn không hiểu nếu chế tạo giấy thành công sẽ mang đến biến hóa lớn cỡ nào. Lâm Tịch chẳng qua là cung cấp nguyên lý và một chút trình tự đơn giản, đối với thứ này cô cũng không hiểu lắm. Nhưng thật sự không thể coi thường trí tuệ của người xưa. Không nghĩ tới qua mấy tháng thật đúng là để cho Sangmu bọn họ mân mê ra được. Mặc dù tờ giấy còn rất thô ráp, nhưng tối thiểu có thể viết chữ, có thể làm giấy nháp. Lâm Tịch lệ nóng doanh tròng. Cảm tạ Sangmu, cô cuối cùng cũng kết thúc cảm giác xấu hổ khi dùng tơ lụa lau đít có nguy cơ vô tình làm bẩn cả tay và dùng loại công cụ "Gậy chùi đít" trong nhà xí kia. Nói với Sangmu về ý nghĩ dùng giấy chùi đít, lão già này vỗ đầu một cái, đúng thế, suy nghĩ này rất tốt, chẳng qua tờ giấy phải mềm mại một chút, màu sắc cũng không cần khắc khe lắm. Ở phương diện này Sangmu tuyệt đối là thiên tài tuyệt thế suy một ra ba. Sau đó Lâm Tịch rốt cuộc có thể trở về nhà. Trước khi vào phủ Lãnh Chúa, Lâm Tịch lặp đi lặp lại câu thông với A Lạp Lôi, cảnh cáo, không được phun nước, không thì mị liền chết cho ngươi xem. A Lạp Lôi không cam lòng lắc lắc hai cái xúc tu nhỏ, mặt mũi tràn đầy phiền muộn. Tìm được một người mẹ tùy thời lấy cái chết ra uy hϊế͙p͙, bảo bảo khổ trong lòng! Lâm Tịch cũng không nghĩ tới, có một ngày cô cũng sẽ trở thành một thành viên trong đại quân "Một khóc hai nháo ba thắt cổ." Không có cách, nói đạo lý tương đối lao lực. Lấy tính cách mạnh mẽ vang dội của A Lạp Lôi, chờ Lâm Tịch nói đạo lý rõ ràng với nó đoán chừng bên kia đã bị sét đánh cháy khét rồi. Toàn bộ năm mới Lâm Tịch đều trải qua trong kinh hồn bạt vía. Yêu cầu tùy thời nhắc nhở A Lạp Lôi, người này không được phun, người kia không được đánh. Cảm giác năm mới này trôi qua quá hãi hùng khϊế͙p͙ vía.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]