Chương trước
Chương sau
Edit: Jess93
Suối Dali có vàng!
Suối Dali có vàng!
Suối Dali có vàng!
Chuyện quan trọng nói ba lần!
Mặc dù mọi người nghị luận ầm ĩ, nhưng dù sao chuyện ấn nô cũng không thể coi thường, hầu hết mọi người vẫn đang quan sát.
Phủ Lãnh Chúa đã bắt đầu ký hiệp nghị thuê nhóm ấn nô đầu tiên, căn cứ năng lực cá nhân khác nhau, xử lí công việc khác nhau, mỗi tháng thấp nhất hai xâu tiền, tương đương với hai lượng bạc.
Phủ Lãnh Chúa bắt đầu ban phát thẻ hộ tịch mới, cũng xây dựng cửa khẩu, trạm gác tại những nơi trong Sangrou và Snake thông hướng lãnh địa khác, tất cả mọi người xuất nhập, nhất định phải cầm theo thẻ hộ tịch của bản thân.
Mà Lâm Tịch xây dựng cửa khẩu còn có mục đích lớn nhất chính là không hi vọng người khác tùy tiện điều động trinh sát vào lãnh địa của cô.
Từ nay về sau, những ấn nô có thẻ hộ tịch kia chính là dân chúng bình thường ở lãnh địa Tang Du, không cho phép bất cứ kẻ nào tùy ý ức hϊế͙p͙, đánh chửi.
Ấn nô lại có thể có được tài sản của chính mình?
Rất nhiều người quả thực không tin vào ánh mắt và lỗ tai của chính mình.
Nguyên nhân chủ yếu khiến cửa của phủ Lãnh Chúa không còn bóng dáng ấn nô là bởi vì Lãnh Chúa Tang Du xuất thân từ ấn nô, đã không thể biết được cha mẹ của mình là ai, cực kỳ tiếc nuối, cho nên những ấn nô vừa bị ôm con đi, có thể dựa vào chứng cứ xác thực nhận lại con của mình.
Cho nên sau này ấn nô có thể có được người nhà của chính mình, nhỏ có người nuôi dưỡng, già có chỗ dựa vào, không còn vĩnh viễn một thân một mình, lẻ loi trơ trọi đến lẻ loi trơ trọi đi, bởi vậy thật ra có rất nhiều ấn nô bị kϊƈɦ động đến gây sự trước cửa phủ Lãnh Chúa, cuối cùng vậy mà bị nhóm ấn nô mắng đi.
Lãnh Chúa tốt như vậy các ngươi hết lần này tới lần khác muốn làm khó, trước kia Sanno xem chúng ta như gia súc sao không thấy các ngươi lợi hại như thế? Có cốt khí như thế?
Đừng có mà bắt nạt con gái người ta, Lãnh Chúa không thèm so đo với các ngươi. Biết Sanno bị bắt như thế nào không? Bị Lãnh Chúa chúng ta nện một cục gạch rớt xuống từ trêи ngựa đấy!
Đợi đến khi Snake có gia tộc hộ tống ấn nô đến phủ Lãnh Chúa xóa nô ấn đổi được chứng nhận đãi vàng, những quý tộc bày tư thái kia rốt cuộc ngồi không yên.
Phóng tới phủ Lãnh Chúa như ong vỡ tổ, đều cảm thấy chính mình là người bản địa Sangrou, so với kẻ ngoại lai như Snake hẳn là có thể được hưởng đặc quyền.
Luhan nhìn chằm chằm đồng liêu chen ngang bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Qua bên cạnh đi, hiện tại biết sốt ruột rồi? Sớm biết như vậy chống đối để làm gì?"
Lúc này cũng đã bốn ngày đi, mới nhớ tới đó là một cuộc mua bán tốt?
Nghiêm lệnh cho Ara cùng mấy người thuộc hạ, nhất định phải làm theo quy tắc, không cần cho ai mặt mũi.
Phân đều là cướp được ăn mới ngon.
Ara cảm thấy, nô tính thứ này không riêng gì nhóm ấn nô có, những quý tộc này chẳng phải cũng như thế sao?
Mấy ngày nay Lâm Tịch cực kỳ mệt mỏi.
Gần như bận đến chân không chạm đất.
Có đôi khi cô cũng rất hoang mang, có khi nào Aka trở về, phát hiện bây giờ chính mình bận rộn như vậy, mệt mỏi như vậy, cho cô một cái đánh giá kém hay không?
Xem ra Quốc vương gì đó, thật sự không thích hợp với loại nữ bạo lực đơn giản thô bạo, thích dùng nắm đấm tìm người nói chuyện phiếm như Lâm Tịch.
Quặng mỏ, cửa khẩu, sắp xếp sau chiến tranh cho chủ thành bên này, phân phối phòng ốc, các loại vấn đề khác, cô đã bắt đầu chọn người thích hợp với số lượng lớn vào làm chủ lục bộ.
Như Sangmu cầm đầu Công bộ, Luhan và Ara thì vào Hộ bộ, Xin cầm đầu Binh bộ..
Mà một số ngành nghề khác cũng theo thời thế mà sinh, như Thái y viện, chính là tuyển mấy người ban đầu ở trong nô y, phụ trách đi cứu trợ những quan binh bị vàng lỏng và vôi làm bị thương.
Có thể cứu tận lực cứu đi, dù sao đều là một cái mạng cha sinh mẹ dưỡng.
Lại nói, làm sao biết trong những người này không có nhân tài cô cần chứ?
Mệt mỏi một ngày, cũng không biết hôm nay bà Alu làm món ngon gì cho cô.
Kết quả chân còn chưa bước vào sân, chỉ nghe thấy có người đang khóc lóc cãi nhau gì đó ở bên trong.
Lâm Tịch chỉ là mệt mỏi không có chú ý lắm, giờ phút này tập trung tinh thần, lập tức nghe rõ tình hình bên trong.
Ôi!
Người ấy hả, chính là như vậy, được làm vua thua làm giặc đi.
Nếu bây giờ chính mình bị Sanno bắt hoặc là chết rồi, sợ rằng bà Alu không phải bị dẫm trong bùn thì chính là người không có tiếng tăm gì bị người ta trào phúng, vẫn không rêи một tiếng như cũ.
Nhưng cho tới bây giờ, những người này vẫn không biết tốt xấu như vậy.
Lâm Tịch sải bước đi vào sân, hướng về phía cửa ra vào vốn không có vật gì mà nói: "Mang hai người không biết tốt xấu này ném ra khỏi phủ cho ta đi! Còn dám quấy rối bà, ta sẽ khắc nô ấn cho các ngươi rồi vứt lên nhà trêи núi!"
Hai người phụ nữ lập tức câm như hến, mặc cho hai người Phượng vệ lôi bọn họ ra khỏi phủ.
Hóa ra là hai khiết bà đã từng trào phúng bà Alu.
Bây giờ phủ Lãnh Chúa chỉ có hai vị chủ nhân, trong đó bà còn không chịu cho rằng mình là chủ nhân, tất nhiên không cần dùng nhiều người hầu hạ.
Biết được bây giờ muốn sai sử ấn nô đều phải trả tiền lương, bà Alu vừa vui mừng cho những người có xuất thân ấn nô này, vừa lo lắng con nhóc Aka này vung tay quá trán.
Phải biết chuyện lớn đều bắt đầu từ chuyện nhỏ, chuyện nhỏ góp thành chuyện lớn, Aka phải bỏ ra nhiều tiền đi mua dược liệu cứu những thương binh ngoài thành kia, lại phải tốn tiền làm xây dựng gì đó, dù sao khắp nơi đều đòi tiền, nếu bà ta không tiết kiệm một chút, tháng sau đoán chừng hai người sẽ bị đuổi ra khỏi phủ đi uống gió tây bắc.
Trong phủ bây giờ trêи cơ bản không có chuyện gì, những cơ thϊế͙p͙ cùng với người thân của Sanno, Lâm Tịch đều cho một chút tiền rồi thả ra.
Cũng không phải là Lâm Tịch khinh thường, mà là thế giới này, chiếm phủ Lãnh Chúa gì đó, chỉ cần ngươi có binh chỉ cần ngươi thủ được, không ai can thiệp.
Làm tiểu lãnh địa phụ thuộc Jinglan, chỉ cần ngươi chuẩn bị tiến cống theo yêu cầu hàng năm là đủ.
Sanno đừng mơ còn sống đi ra ngoài, dù sao ông ta cũng là kẻ thù của Rock và Aka.
Cho nên bây giờ mọi việc trong phủ Lãnh Chúa hầu như đều do bà Alu xử lý.
Bởi vậy bà Alu lưu lại những người ngày thường cẩn trọng, những kẻ thường dùng mánh lới nhân phẩm không tốt đều bị sa thải ra ngoài.
Hai khiết bà kia đã từng trào phúng bà ta tất nhiên cũng trong hàng ngũ bị sa thải.
Nhưng bọn họ lại không tự tìm kiếm nguyên nhân trêи thân mình, mà chỉ tập trung tinh thần nhận định đây là Alu đang lấy việc công làm việc tư, công báo tư thù.
Hai người sống tại phủ Lãnh Chúa cả đời, nhóm ấn nô đều không có con cái, tuổi tác bọn họ lại quá lớn, nếu bị đuổi ra khỏi phủ thật sự có khả năng không còn đường sống.
Lâm Tịch nhìn dáng vẻ bọn họ liền biết, đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên bọn họ tới quấy rầy bà Alu.
Lâm Tịch cau mày nói: "Bà, về sau người như vậy trực tiếp đuổi đi là được, ta lưu lại người trong phủ, chỉ cần ngươi hô một tiếng sẽ có người chấp hành mệnh lệnh của ngươi. Ta ở bên ngoài đi đông đi tây, cũng chỉ vì để sau này chúng ta không cần nhìn sắc mặt của người khác, tội gì còn để cho bọn họ làm ngươi ghê tởm?"
"Ôi, nếu như không phải vừa rồi bọn họ mắng ngươi, ta cũng muốn lấy tiền trong tay chính mình cho bọn họ một chút, để hai bà chị già này không đến mức đói cơm.." Bà Alu ngẫm lại những lời nói bẩn thỉu của hai người kia liền tức giận.
"Có người ngươi càng khách khí với bọn họ, bọn họ lại càng thấy đúng lý hợp tình. Giống như chúng ta nuôi sống bọn họ là lẽ đương nhiên, bà, về sau hãy giống như vừa rồi, lải nhải ồn ào, ném ra bên ngoài cho sạch sẽ, từng bước từng bước đi lên, chính là mưu cầu một cuộc sống tự tại!" Lâm Tịch nói dứt lời, ngồi trêи ghế gỗ lê, không ngừng kêu đói.
Qing đột nhiên xuất hiện tại cửa: "Vương, Sanno muốn gặp một mình người, nói hi vọng có thể dùng một tin tức quan trọng đổi lại tính mạng của ông ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.