Edit: Jess93 Sangtu xách theo Bát Lang Nha, bởi vì cảm thấy chẳng qua chỉ là truy nã một ấn nô nho nhỏ, cũng không có mặc trọng giáp trêи người, mà chỉ mặc một cái bố giáp màu đen, trêи con ngựa cao to màu đỏ thẫm, trông uy phong lẫm liệt. Ông ta biết chính mình bị nữ nô này lừa vào bẫy, nhưng vậy thì sao? Chính ông ta là "Thần đồ tể" uy danh hiển hách tại Sangrou, mà thủ hạ là hơn bảy trăm phủ binh trẻ tuổi cường tráng. Trái lại đối phương lại là một đám ô hợp, tuổi tác có đủ từ mười mấy tuổi đến mấy chục tuổi, quần áo trêи người cũng là đủ loại kiểu dáng, thậm chí có người còn mặc quần áo ấn nô. Nhiều người thì thế nào? Không chịu nổi một kϊƈɦ! Sangtu cười lạnh: "Chiến như thế nào? Không chiến lại ra sao? Thắng ngươi làm thế nào? Bại ngươi lại làm sao?" Lâm Tịch đưa tay vén sợi tóc bay loạn ra sau tai, ngửa đầu nhìn Sangtu: "Ngươi ta một trận chiến phân thắng bại, thua, ngươi cứ trói ta trở về gặp Sanno, chẳng phải Sanno muốn bắt sống ta cho hả giận sao? Những binh mã này cũng đều thuộc quyền sở hữu của ngươi, tuyệt không phản kháng. Ta thắng, ngươi cũng làm như thế. Ngươi muốn bắt ta đi lĩnh thưởng, ta muốn lấy cái mạng này của ngươi, vậy thì hai người chúng ta chỉ có thể dùng hành động chân thật, đừng liên luỵ những người vô tội này." Lâm Tịch vừa nói xong, nhóm phủ binh do Sangtu dẫn dắt nhìn vào cô với vẻ biết ơn. Loại tình huống này, bắt ấn nô đó, Sangtu tất nhiên là trở về lĩnh thưởng, nhưng đám phủ binh bọn họ lại chẳng có gì cả. Nhìn bên ngoài đen nghịt người, nếu quả thật hai phe chém giết lẫn nhau, ai thắng ai thua thật đúng là rất khó nói. Mặc dù bọn họ đều là phủ binh Sangrou, nhưng Sanno ngoại trừ phát cho mỗi người một bộ đồ bằng da, mỗi ngày ba bữa cơm cho heo, còn lại cái gì cũng chưa từng cho bọn họ, dựa vào cái gì động một chút là muốn bọn họ đi liều mạng? Lần này nguyên nhân phát binh buồn cười đến cực điểm, lại bởi vì một cô gái nhỏ liền huy động nhân lực như thế, đối mặt Snake lần lượt ức hϊế͙p͙, tại sao không thấy Sanno ngươi thần thánh mà không thể xâm phạm như vậy? Còn không phải bà già nhặt quả hồng mềm mà niết? Một chiêu này của Lâm Tịch cũng coi là Lưu Bị đánh ngã trẻ con - - thu mua lòng người. Lời đã nói đến đây, Sangtu hô một tiếng "Sang sảng," hai tay nắm chặt Bát Lang Nha: "Ngươi muốn chiến, vậy liền chiến!" Vừa dứt lời, Bát Lang Nha lóe lên hàn quang mang theo một cỗ kình phong chém tới chỗ Lâm Tịch. Từ nhỏ ông ta đã trời sinh thần lực, mà Bát Lang Nha chính là một loại vũ khí dài hạng nặng kết hợp giữa trường thương và Lang Nha Bổng, rất thích hợp với chiến mã, nó có thể chiếm một chỗ cắm dùi trêи bảng xếp hạng binh khí, chính là dựa vào nhất lực hàng thập hội*. *một kẻ khỏe hơn người đánh thắng mười người biết võ. Đừng nói cưỡi chiến mã, bản thân Sangtu đã cao hơn mét tám, cầm Bát Lang Nha trong tay nào là chém, đâm, chọc, hất, cắt, ngăn, đập, mang, múa, đúng là uy vũ sinh phong, nước tát không lọt. Lâm Tịch so với nữ giới bình thường cũng cao hơn một chút, nhưng hiện giờ người ta là ngựa đầu đàn! Cho dù Xin đã biết giá trị vũ lực của Lâm Tịch, vẫn cảm thấy cô khiêu chiến với Sangtu có chút xúc động như cũ, đừng nói khí lực, chiều cao còn kém nhiều như vậy, làm sao giành thắng lợi? Đây không phải làm uổng phí mưu kế lấy thanh thế chấn nhϊế͙p͙ nhóm phủ binh của ông ta sao? Đám người cho rằng Aka sắp gặp bi kịch chỉ cảm thấy hoa mắt, cô gái xinh đẹp dị thường này thế mà biến mất! Đợi đến khi Sangtu phát giác không ổn, xoay người lại vung Bát Lang Nha đỡ đòn, bội đao trong tay Lâm Tịch đã chém thẳng vào Bát Lang Nha, đao và Bát Lang Nha va chạm phát ra tiếng kim loại chói tai, mang theo một chuỗi tia lửa. Trong mắt nhóm phủ binh chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này nhảy thật cao, chỉ có bản thân Sangtu cuối cùng hiểu rõ vì sao cô gái này dám khiêu chiến với mình! Bàn tay ông ta run lên, đã bị đánh rách tả tơi mấy chỗ, máu tươi văng tung toé, gần như cầm không được thanh Bát Lang Nha này. Thân pháp nhanh thật! Khí lực thật lớn! Thế mà chỉ bằng một thanh bội đao nhóm phủ binh thường dùng liền có thể khắc chế vũ khí hạng nặng của ông ta. Lúc trước ông ta còn cảm thấy nắm vững thắng lợi, hành động lần này của cô gái này quả thực là châu chấu đá xe, bây giờ cánh tay người ta chẳng những chặn chiếc xe này của ông ta, thế mà còn có thể làm ông ta bị thương! Chẳng lẽ cô gái này là yêu quái sao? Mới đó bóng người lại lóe lên, một lần nữa Aka biến mất ở trước mắt. Dù sao Sangtu cũng là lão tướng, kinh nghiệm đối địch phong phú nhiều năm, vung Bát Lang Nha hướng lên trêи đỡ đòn, một lần nữa truyền đến tiếng vang "Keng keng keng" của binh khí giao nhau, lần này những người khác cũng trông thấy, bàn tay Sangtu máu me đầm đìa, từ trêи hai tay chảy xuống. "Hừ, chẳng qua cũng chỉ như thế!" Khi tiếng hừ lạnh này vang lên bên tai Sangtu, trong lòng ông ta rung mạnh, trong đầu chỉ có hai chữ hiện lên. Xong rồi! Ông ta chỉ cảm thấy trêи đầu mát lạnh, nón bằng da bị bổ thành hai nửa, ngay cả búi tóc đều bị cắt sạch một nửa, tóc lập tức xõa xuống, vô cùng chật vật. Sangtu thầm nói một tiếng "May mắn," không ham chiến chút nào, ông ta quay người thua chạy, trong miệng hét to: "Chúng phủ binh nghe lệnh, đào nô Aka, phản bội Lãnh Chúa đại nhân, tội ác tày trời, người người có thể tru diệt, nhanh chóng bắt cô ta lại cho ta!" Lời vừa nói ra, nhóm phủ binh lập tức la ó một mảnh, thực sự không biết xấu hổ. Con gái người ta nể tình ngươi lớn tuổi, đều không cần ngươi xuống ngựa, trước khi tỷ thí cũng đã nói đàng hoàng, kết quả trở mặt liền không nhận nợ. Mặt mũi đâu? Mặc dù Sangtu phóng ngựa chật vật chạy trốn, nhưng thua người không thua trận, cao giọng gọi phó tướng của mình, nếu kháng mệnh, xem như thông đồng với địch mà xử lí. Nhóm phủ binh tất nhiên sẽ không chặn đường Sangtu, những người ở bên ngoài kia chẳng qua đều là bộ binh, Sangtu chịu đựng cơn đau đớn trêи tay, dùng Bát Lang Nha đánh thật mạnh vào ʍôиɠ chiến mã. Chiến mã bị đau, cuồng tính nổi lên, thế mà nhảy lên trêи không, trực tiếp lướt qua đỉnh đầu đám người, nhảy lên xuống mấy cái đã thoát khỏi vòng vây! Phó tướng không có cách nào, dù sao còn có vợ con tại phủ Lãnh Chúa, chính mình còn có một phần tiền đồ, đành phải giục ngựa đến chiến. Nhưng mà, đám người gần như là cùng kêu lên sợ hãi, phó tướng kia lại bị Lâm Tịch nhảy lên thật cao sau đó đạp một phát rớt xuống dưới ngựa. Sau một cú nhảy, Lâm Tịch đã xoay người lên ngựa, vừa đuổi theo phương hướng Sangtu chạy trốn vừa làm mặt quỷ: "Lão quỷ, đánh không lại liền chạy, nói không giữ lời, cũng không biết xấu hổ.." Xin nhìn "Lãnh Chúa đại nhân" trẻ con như vậy, bất giác thấy buồn cười, nỗi lòng vốn lo lắng đột nhiên nhẹ nhõm hơn. Ông ta thực sự quá lo lắng, Aka đã để bọn họ thất vọng lúc nào? Thấy phó tướng duy nhất kỷ luật nghiêm minh đều bị người ta đá ra, mà tổng trưởng Sangtu chật vật chạy trốn, phủ binh quân tâm đã tan rã lại không ai dám động. Lúc này Xin mới phát hiện, những lời đe dọa lúc trước của ông ta vẫn hữu hiệu như cũ. Sangtu cũng mặc kệ những bụi cây xung quanh, chỉ phóng ngựa liều mạng chạy như điên, cả đời này ông ta cũng chưa từng chật vật như thế này, hai tay cầm Bát lang Nha đều đang run rẩy. Lần này ngã chật vật như vậy, coi như may mắn có thể giết cô gái này, chuyện ông ta tư lợi bội ước cũng bị mọi người biết đến. Nhưng như vậy thì tính sao? Sống mới là quan trọng nhất, còn sống thì tương lai mới có thể có cơ hội lật bàn rửa sạch sỉ nhục trước đó! Trong lúc đang nghĩ ngợi lại nghe thấy một tràng thốt lên ở phía sau, chẳng lẽ là tiện nô Aka giết tới? Chỉ nghe "Phụt" một tiếng, Sangtu cảm giác giữa lưng mình mát lạnh, cơn đau đớn kịch liệt tùy theo mà đến, ông ta cúi đầu trông thấy bố giáp trước ngực mình vỡ tan, mũi đao dài gần một tấc đâm xuyên qua ngực! Cô gái này, khí lực thật là lớn! Đây là ý niệm cuối cùng Sangtu lưu lại thế giới này. Ngựa Sangtu cưỡi chính là chiến mã cực phẩm trong vạn con tuyển một, tất nhiên không phải chiến mã bình thường Lâm Tịch cưỡi đi tới, mắt thấy càng đuổi càng xa, Lâm Tịch tụ lực trong tay, trực tiếp xem bội đao như ám khí phóng ra ngoài! Lần này tất nhiên là thần uy lẫm liệt, nhưng Lâm Tịch cũng dùng hết khả năng phóng ra một cái. Tất cả mọi người đằng sau đều cao giọng lớn tiếng khen hay, bên trong thế mà bao gồm không ít phủ binh! Sau khi hô xong đám người cùng nhìn nhau, không khỏi xấu hổ. Hai chủ tướng của quân địch, một người bị người chém rớt xuống ngựa, một người bị người đạp rớt xuống ngựa, Xin thừa cơ cao giọng hét lớn: "Các anh em phủ binh, Sanno bất nhân, Sangtu bất nghĩa, vì sao các ngươi muốn đi theo người ngu ngốc vô đạo như vậy? Mọi người cùng làm phủ binh, các ngươi là làm công không, chúng ta lại kiếm được tiền, bản lĩnh của Lãnh Chúa các ngươi cũng nhìn thấy rồi, đi con đường nào, sống hay chết, phải xem các ngươi lựa chọn như thế nào!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]