Chương trước
Chương sau
Edit: Jess93
Đám người cười to một hồi, tùy ý tìm một chỗ nghỉ ngơi, nhóm ấn nô cũng thừa cơ ngồi xuống thở một hơi.
Có hai ấn nô nhìn Aka bị kéo lảo đảo rời đi, đều lộ vẻ mặt vừa không đành lòng vừa tức giận nhưng lại chẳng dám nói gì.
Nếu thật sự bị hơn mười tên phủ binh như lang như hổ này chà đạp, con bé xinh đẹp kia có thể sống đến điểm giao dịch cũng tính là không tệ rồi.
Hai bóng dáng nhanh chóng ẩn sau đám cỏ trong rừng rậm.
Chỉ chốc lát, lùm cây thấp kia bắt đầu lay động có tiết tấu, thỉnh thoảng truyền đến hai tiếng kêu sợ hãi của phụ nữ và tiếng đàn ông kêu rêи.
Nhóm phủ binh liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Một gã phủ binh tới chỗ xe đẩy lấy ra một hũ rượu mạnh và mấy miếng thịt khô cùng dưa muối: "Nóng rồi đấy, nhưng còn lại đều là dưa vẹo táo nứt, vẫn nên uống chút rượu chờ tiểu tử kia đi."
Một lát sau, chỉ nghe thấy lùm cây rì rào mà động, bộ dáng phủ binh lúc trước xiêu vẹo hệt như cực kỳ mệt sau đó tựa vào thân cây bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống.
Một gã phủ binh trêu tức: "Tiểu tử ngươi không được rồi, mới được bao lâu đã như thế này rồi?"
"Vậy là ngươi không biết, thức ăn ngon phí cơm, hảo nữ phí hán.." Người bên cạnh phủ binh kia vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy.
Lại bị một phủ binh có làn da hơi đen ấn đầu vai lại, sau đó người nọ mượn cơ hội này nhanh chóng đứng lên, cúi người xuống, không kịp chờ đợi lao tới lùm cây kia: "Cảm ơn huynh đệ nhé, lần này ta làm trước, thực sự chịu không nổi rồi."
Phủ binh da đen sung sướиɠ vô hạn chạy về nơi có thể để cho gã ɖu͙ƈ tiên ɖu͙ƈ tử.
Tiếp tục kêu sợ hãi, tiếp tục lại kêu rêи.
Sau đó gã da đen cũng mềm nhũn ngồi phịch dưới tàng cây giống đồng bạn lúc trước. Phủ binh bị đè lại đầu vai vừa rồi rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp vứt xuống bội đao, vừa cởi quần vừa chạy như bay: "Lần này ai mẹ nó giành với lão tử, người đó là cháu rùa."
Mấy người không thể đi nhìn hai cái đầu tựa vào nhau ngồi cùng một chỗ lúc trước, dường như là mệt mỏi cùng với đang cảm nhận dư vị vô hạn.
Mấy gã ɖu͙ƈ hỏa công tâm vừa ngươi một hơi ta một ngụm thay phiên uống rượu trong bình vừa nói những lời tục tĩu hạ lưu, mà lão đầu chơi xấu đầu tiên lại nhíu chặt lông mày ở cách đó không xa.
Không thích hợp!
Ông ta cũng là đàn ông, trước khi bị phế bỏ cũng là một cao thủ bên trong đội săn nô, cho dù là phụ nữ quyến rũ tận xương tủy, cũng không thể khiến phủ binh long tinh hổ mãnh mệt thành như vậy chỉ trong chốc lát!
Nếu nói là quấn quýt lấy nhau cả ngày, vậy thật sự có loại khả năng này, nhưng chỉ trong chốc lát đã trở nên tay mềm chân nhũn mệt đến mức không nói lời nào như vậy, tuyệt không có khả năng này.
Chẳng lẽ là lão yêu Hắc Sơn đến đây?
Ông ta nhìn hai phủ binh vẫn không nhúc nhích dưới tàng cây ở nơi kia, quay đầu nhìn phủ binh giật quần áo, vạch ngực lộ bụng, ngươi xé một khối dưa muối ta gặm một miếng thịt khô, ông ta lặng yên không một tiếng động tới gần mấy gã phủ binh một chút..
Ở phía sau ông ta, là một người phụ nữ vóc người mập lùn khoảng bốn mươi tuổi, bà ta vẫn luôn nhìn chằm chằm hành động của lão già, lúc ông ta dời về phía trước, bà ta cũng lặng lẽ dời theo, lão đầu quay đầu lại nhìn thoáng qua người phụ nữ theo sau mình, ông ta mặt không biểu cảm dùng đôi mắt liếc qua mặt đất, người phụ nữ khẽ gật đầu.
Xuân sắc khôn cùng dường như còn đang diễn sau lùm cây, một lát sau, tên phủ binh thứ ba run rẩy đứng lên từ trong bụi cỏ, trông gã còn thảm hơn hai người trước, thậm chí ngay cả giọng nói đều mang theo vẻ run rẩy: "Ấn nô này thực sự lợi hại, ta.. Ta chịu hết nổi rồi, tức chết ta rồi, cô ta thế mà mắng ta không còn dùng được, các ngươi dứt khoát tới hai người, chơi chết cô ta!"
Đám người uống rượu bên người lập tức cười to một hồi, Đội trưởng vẫn luôn làm cao không nhúc nhích hừ lạnh một tiếng: "Sangkun, đi cùng ta, ta cũng phải xem một chút dạng phụ nữ gì mà lợi hại như thế!"
Trêи thế giới này, chỉ có Lãnh Chúa và các chủ nhân quý tộc mới có thể có tên hai chữ cái trở lên, mà dân thường vì để phân biệt với tiện nô và quý tộc, thì lại lấy tên lãnh địa nơi mình sống làm chữ cái đầu tiên trong tên của họ.
Sangkun bị điểm tên tất nhiên vui mừng quá đỗi, vội vàng thả thịt khô trong tay xuống, đi theo Đội trưởng Sangmu cùng nhau đi về phía lùm cây.
Đợi đến khi những phủ binh đang uống rượu kia phát hiện được tình huống không đúng, ấn nô tên là Aka đã ung dung đi ra khỏi lùm cây.
Người phụ nữ này đầy người vết bẩn, trêи quần áo rách tung tóe dính đầy máu tươi, nhưng quần áo đã vô cùng rách nát trêи người ấn nô cấp 1 này vẫn như lúc ban đầu, hiển nhiên những phủ binh lúc trước không có ai thành công.
Mà thứ người phụ nữ này cầm trêи tay, chính là bội đao chưa bao giờ rời khỏi người Đội trưởng Sangmu của bọn hắn.
Chỉ thấy cô gái kia đối mặt với ánh mắt của mọi người, nở một nụ cười ung dung bình thản: "Ta đã xử lý năm tên, muốn sống và tự do, sau này muốn đi theo ta, thì các ngươi phải chứng minh thực lực của mình một chút."
Hầu hết mọi người nghe được lời cô đều chẳng hiểu gì cả.
"Đội trưởng!"
Một tên phủ binh nhìn thanh bội đao bị Aka cầm trong tay, phẫn nộ kêu lên: "Gái điếm thối, ngươi đã làm gì Đội trưởng chúng ta?" Gã vươn tay ra sờ vào bội đao được chế tạo theo tiêu chuẩn giắt ở bên hông, nhưng lại sờ vào khoảng không.
Gã thầm giật mình!
Rõ ràng trước khi uống rượu thanh đao kia đặt ở bên cạnh, chẳng lẽ nhớ lầm rồi? Gã lại đến bên kia tìm kiếm, vẫn sờ trúng khoảng không.
Gã muốn đứng dậy tìm kiếm cẩn thận, lại đột nhiên cảm giác sau lưng mát lạnh, tiếp theo chính là đau xót, phủ binh này cúi đầu xuống, hoảng sợ trông thấy một đoạn kim loại lóe lên ánh sáng lạnh đột ngột xuất hiện trước ngực mình.
Bội đao của gã..
Đã tìm được..
Số phủ binh còn lại cũng chỉ có ba người lấy được vũ khí của mình, tiện tay cầm binh khí đánh nhau với nhóm ấn nô.
Một phủ binh vóc người cao lớn không lấy được vũ khí của mình dùng tay không cứng rắn giằng co với ấn nô đang nắm chặt bội đao: "Tiện nô to gan, các ngươi muốn tạo phản sao?"
Mặc dù ấn nô cầm đao, lại bị khí thế phủ binh kia lấn át, đang lui lại từng bước, trong miệng vẫn lầm bầm: "Đừng tới đây, ngươi đừng tới đây, lại.. Lại tới đừng trách ta không khách khí!"
Bên cạnh có một gã phủ binh bị người phụ nữ dáng người mập lùn đâm một đao xuyên bụng, người phụ nữ kia dường như còn chưa đủ nghiền, kéo đao xuống phía dưới, muốn mổ bụng của gã ra, nhưng dù sao tuổi tác cũng không còn trẻ, lại là lần đầu tiên làm chuyện giết người này, bàn tay run rẩy làm thế nào đều kéo xuống không được.
Bà ta dựa vào sự phẫn hận tràn ngập và môt cỗ ngoan độc mới có thể một lần thành công, bây giờ muốn đưa phủ binh vào chỗ chết lại có lòng mà không đủ lực.
Dù sao đều là ấn nô làm lao động thường ngày, chưa từng trải qua tràng diện đẫm máu như vậy.
Hai tay người phụ nữ run rẩy, đang không biết làm sao cho phải, bỗng nhiên nghe thấy có người nói ở bên tai: "Không cần tốn sức như vậy, bà chỉ cần không ngừng chuyển động thanh đao, gã ta sẽ sống không nổi."
Một lời bừng tỉnh người trong mộng.
Người phụ nữ lập tức bắt được trọng điểm, theo lời chuyển động chuôi đao, phủ binh kia kêu đau, chửi ầm lên mắng người phụ nữ độc ác.
Người phụ nữ mập lùn mắt thấy bụng phủ binh kia điên cuồng phun máu tươi, ngửa mặt ngã xuống, đột nhiên dùng hai tay che mặt, dường như vui đến phát khóc: "Anan, mẹ báo thù cho con, Anan, con nhắm mắt lại chuyển thai được rồi!"
Tại lãnh địa Sangrou và các lãnh địa gần đây đều có dạng truyền thuyết này, nếu người nào bị hại chết mở to hai mắt, như vậy chính là tỏ vẻ người đó bị oan khuất quá mức, chết không nhắm mắt, không chịu chuyển thế đầu thai.
Còn vì sao người nơi này gọi một lần nữa đầu thai làm người là chuyển thai.
Không cần hỏi, đây cũng là một câu chuyện xưa bi thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.