Chương trước
Chương sau
Edit: Jess93
Hiện tại Lâm Tịch cũng có thể cảm nhận được một cách sâu sắc niềm hạnh phúc khi có được một chị gái nhỏ làm hậu cần.
Ngôi nhà ở vị trí nào có giá cao nhất, nơi nào thích hợp cho bọn họ ở lại, bố trí ngôi nhà như thế nào mới thoải mái dễ chịu; trước mắt kiểu xe nào có tính năng tốt, nhìn không rêu rao lại không làm Tây Lăng Mặc mất mặt..
Lâm Tịch bọn họ là nên ăn thì ăn nên uống thì uống, mỗi ngày chị gái nhỏ đều tô tô vẽ vẽ không biết đang bận thứ gì.
Vào lúc Lâm Tịch bọn họ chuẩn bị dọn đến nhà mới, chiến tranh giữa Tào Vân và Tống Tuyết Kiều rốt cuộc bộc phát trêи toàn diện.
Tào Vân cuối cùng tra được thủ phạm của những bức ảnh trêи mạng trong tiệc ăn mừng ngày đó, tiện nhân này! Lại là Tống Tuyết Kiều!
Rốt cuộc cái gì thù cái gì oán, cũng đã hai lần, thật sự cho rằng Tào Vân này dễ bắt nạt như vậy sao?
Lần này thù mới hận cũ tất cả đều xông lên đầu, nhưng bây giờ Tống Tuyết Kiều đã thành công trèo lên quản lý cao cấp nào đó của <>, Tào Vân nuốt không trôi một hơi này, lại không dám công khai khiêu chiến quá mức.
Vào lúc hai người cùng nhau tham gia casting vai diễn trong <>, Tào Vân rốt cuộc nắm lấy cơ hội mắng Tống Tuyết Kiều máu chó đầy đầu ngay trước mặt mọi người, kết quả Tống Tuyết Kiều không nói gì, trở tay liền hung hăng cho Tào Vân một bạt tai.
Tào Vân nhìn Tống Tuyết Kiều rút đi dáng vẻ bạch liên hoa không ai bì nổi kia, lập tức sợ choáng váng.
Trêи mặt mang theo mấy dấu bàn tay rõ ràng đến mức có thể nhìn ra vân tay, thậm chí có vài cái như là cái ki hốt rác, Tào Vân đành phải nhịn đau từ bỏ lần casting này, trước khi đi thua người không thua trận lưu lại một câu ngoan độc: "Cô chờ đó cho tôi, lão nương sẽ không bỏ qua cô, tiểu tiện nhân!"
Trêи đường trở về, càng nghĩ càng tức giận Tào Vân tìm cớ cho tiểu trợ lý một cái tát vang dội tương tự, đem cơn giận này vẩy ra một chút.
Hai người thất bại tan tác mà quay trở về với một dấu bàn tay rõ rệt gần như ở cùng một vị trí trêи khuôn mặt của họ, không biết còn tưởng rằng đây là tổ hợp mới ra mắt gì đấy.
Lâm Tịch đúng lúc cùng Tây Lăng Mặc đi quay một quảng cáo đại diện đồ uống, từ xa đã nhìn thấy dấu bàn tay gần như tương tự nhau ở trêи mặt hai người, lúc lướt qua người nhau, trông thấy hai mắt tiểu trợ lý đỏ ngầu, giống như đã khóc.
Hiện tại Tây Lăng Mặc nhận ba cái đại diện, trong đó lấy được một cái đại diện giày thể thao TVC, La Hoài vậy mà đàm phán với giá cao ba trăm vạn.
Cho nên bây giờ Tây Lăng Mặc cũng bắt đầu trở nên bận rộn, Lâm Tịch cũng bận rộn theo, có đôi khi còn phải tùy thời lặng lẽ chấp hành nhiệm vụ không đầu không đuôi do Chu Hiểu Đường tuyên bố.
Tây Lăng Mặc ở bên kia tiến hành quay chụp ngoại cảnh, Lâm Tịch dành thời gian gọi điện thoại cho tiểu trợ lý tên là Trương Nghiên.
Kết quả điện thoại lại bị Trương Nghiên dập máy, Lâm Tịch lại đợi hơn hai mươi phút, Trương Nghiên mới gọi lại nói cho Lâm Tịch, vừa rồi không tiện, Tào Vân đang phát cáu.
Sau đó Trương Nghiên liền thuật lại phong ba trong buổi casting vừa rồi cho Lâm Tịch.
Lâm Tịch: Chị Hiểu Đường, tôi có một ý tưởng lớn mật.
* * *..
Tống Tuyết Kiều casting còn tính là tương đối thuận lợi, trong quá trình thử vai cô ta còn ngầm ám thị đủ kiểu mình là sư huynh muội với diễn viên chính ảnh đế Tây Lăng Mặc, lúc trước còn là đồng môn, thường ngày quan hệ rất tốt, đều do Giang Tự Bình mang theo.
Mà vị quản lý cấp cao <> kia cũng đã chào hỏi trước, đoán chừng tối thiểu cô ta cũng có thể lấy được vai nữ ba.
<> dự kiến ban đầu muốn quay tới sáu mươi tập, hơn nữa nếu phản hồi sau khi phát sóng không tệ, nhà sản xuất mới có dự định quay phần tiếp theo.
Như vậy chỉ cần tại phần đầu tiên lấy được một nhân vật không lĩnh cơm hộp, trêи cơ bản còn có triển vọng qua phần hai..
Vào lúc ngươi không hot, nhất định phải cố gắng đừng để người ta quên ngươi, nếu không bây giờ nghệ nhân nhiều như vậy, mỗi người đều là da trắng mắt to cằm nhọn, khiến tập thể người xem trêи cả nước đều mắc chứng mù mặt.
Không có cách, hiện tại mỹ nhân đều mẹ nó nhân tạo với số lượng lớn, người nào dám nói trêи mặt không động tới dao kéo?
Cho nên bây giờ muốn lăn lộn trong ngành giải trí này, hoặc là khiêu chiến giới hạn cao nhất, hoặc là khiêu chiến giới hạn thấp nhất, thực sự không được thì đi quét mặt khắp nơi, đợi đến khi da mặt dày bị mài mỏng, trêи cơ bản không phải công thành danh toại chính là triệt để lạnh thấu.
Hôm nay Tống Tuyết Kiều cũng trông thấy có rất nhiều người casting, trong lòng vẫn có chút bất an, thế là nũng nịu thông đồng quản lý cao cấp thuê phòng tâm sự nửa ngày, hai người đều mệt mỏi quá sức.
Lãnh đạo khó làm, nghệ nhân cũng không dễ làm!
Hai người không dám ra ngoài cùng lúc, quản lý cấp cao đi trước, Tống Tuyết Kiều trong miệng ngâm nga bài hát, mặc quần áo tử tế kéo cửa ra, liền bị người đối diện đánh một quyền cho mắt đen ngòm.
Tống Tuyết Kiều vừa định hô cứu mạng, kết quả người nọ sức lực vô cùng lớn, trực tiếp ấn đầu cô ta vào gối đầu, giọng nói cô ta lập tức trở nên nức nở nghẹn ngào, vô cùng ái muội.
Sau đó người nọ cho cô ta nguyên một bộ thể ɖu͙ƈ thư giãn xương cốt.
Đánh hôn mê không tính làm tổn thương, vừa tiết kiệm tiền vừa đã nghiền.
Người nọ đánh cô ta chết đi sống lại, hai mắt Tống Tuyết Kiều cuối cùng trợn ngược lên, hôn mê bất tỉnh.
Thấy cô ta không giãy dụa phản kháng nữa, người hành hung kia cũng không tiếp tục đánh cô ta, mà là lấy điện thoại từ bên trong túi áo bấm mã số: "Chị Vân, em đã đánh xong. Yên tâm, chắc chắn mấy ngày nay chị cũng sẽ không nhìn thấy gương mặt buồn nôn kia. Em biết, sẽ không lấy mạng của cô ta, nhưng chắc chắn khiến cô ta thử vai không được."
Đợi đến khi giọng nói khàn khàn đến mức nam nữ khó phân kia dần dần đi xa, Tống Tuyết Kiều mới dám lặng lẽ nhúc nhích, cảm giác bên trong phòng thật sự không có người, cô ta mới giãy giụa ngồi dậy, chậm rãi vịn vách tường đi vào trong toilet.
Ngoại trừ toàn thân đau nhức, cô ta còn chứng kiến một gương mặt giống như <>, thực đáng tiếc, trêи đời này cũng không có <>, cô ta chỉ có thể chịu khổ với gương mặt như đầu heo này rồi.
Hận ý của Tống Tuyết Kiều lập tức che khuất bầu trời: "Tào Vân, là tôi coi thường cô, cô thật đúng là người nói lời giữ lời!"
Trong đôi mắt bị đánh tới mức phải híp lại của cô ta lại bắn ra tia sáng như rắn độc, rất tốt, không cho lão nương casting? Lão nương khiến cô cả đời này đều không có cách nào lại đi casting!
Tây Lăng Mặc loay hoay đi sớm về trễ, nhưng Lâm Tịch vẫn như cũ buộc anh ta tập Tôi Thể Thuật mỗi ngày, Tây Lăng Mặc vô cùng nghe lời, mỗi một động tác đều làm cực kì nghiêm túc.
Nhà có hai cô gái cường thế, ăn anh ta đến gắt gao.
Anh ta nhìn quanh căn nhà hơi nhỏ này, bọn họ sắp dọn đến nhà mới, chẳng những không gian đủ lớn, vị trí cũng tốt hơn chỗ này một chút.
Mặc dù vẫn trả góp theo giai đoạn như cũ, nhưng có thể mua được căn nhà gần hai trăm mét vuông, anh ta quả thật phục sát đất đối với năng lực kiếm tiền của chị Hiểu Đường.
Anh hùng vô danh Lâm Tịch: Cũng không phải, cơ bản đều do lão tử cướp.
Mặc dù nói như vậy, thật ra hiện tại nhà bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu tiền, Lâm Tịch và Tây Lăng Mặc ai cũng không biết.
Chu Hiểu Đường vẫn cứ lấy danh nghĩa Tây Lăng Mặc giúp đỡ một ít bệnh nhi hoặc là học sinh khó khăn, bây giờ nghe theo đề nghị của Lâm Tịch, cô ấy đã lưu lại biên lai, hóa đơn đủ loại đồ vật cho tất cả các khoản quyên góp trước đây và bây giờ.
Làm việc thiện không muốn cho người biết, điểm xuất phát quả thật là tốt.
Đáng tiếc thế đạo này quá táo bạo, rất nhiều người đều có mục đích đằng sau lòng tốt kia.
Nhiều người đều như vậy, làm chút chuyện tốt đều hận không thể khua chiêng gõ trống để cho quỷ thần đều biết, làm chuyện xấu lại hi vọng thần không biết quỷ không hay ai cũng không biết, chúng ta thực sự làm khó quỷ thần quá rồi.
Lâm Tịch và Chu Hiểu Đường cũng không phải loại người mua danh chuộc tiếng này, chẳng qua là lo trước khỏi họa mà thôi.
Tốt nhất là không dùng được, nếu không ngay cả làm chuyện tốt còn cần phải lấy đồ vật để chứng minh bản thân mình đã từng làm việc thiện, vậy thế giới này không khỏi khiến người thất vọng.
Lâm Tịch và Chu Hiểu Đường tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng trở về, thuận đường mua chút đồ ăn sáng, hai người lấy ra đĩa, bát, đem bánh quẩy, sữa đậu nành và dưa muối phân ra cất vào, không đợi Lâm Tịch mở miệng gọi Tây Lăng Mặc và bà nội Chu ăn cơm, chỉ thấy Tây Lăng Mặc đi ra từ trong toilet, cầm thần khí ngồi bồn cầu trong tay, hỏi: "Tỉnh, có phải là cô làm hay không?"
Lâm Tịch trông thấy trêи điện thoại di động của anh ta là một đầu tin tức: "Vụ án nghệ nhân Tào Vân bị hủy dung rốt cuộc tra ra manh mối, kẻ chủ mưu phía sau màn lại là Tống Tuyết Kiều?"
« Chương Trước
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.