Chương trước
Chương sau
Edit: Jess93
Trong lòng Lâm Tịch hơi ấm áp, đây mới là báo ân!
Hóa ra lần trước chẳng qua là nghe lệnh làm việc mà thôi.
Cô cũng không trách Vu Vệ Đông, bi ai của tiểu nhân vật chính là, chọn ngươi làm vật hi sinh ngươi đều phải cảm thấy vinh hạnh.
Cậu ta không làm sẽ còn có Trương Vệ Đông, Lý Vệ Đông tới làm, hơn nữa cậu ta sẽ mất công việc khó khăn lắm mới lấy được này.
Ở bên trong thế giới của bản thân Lâm Tịch, lúc cô vẫn là một dân đen nho nhỏ, đã từng vô số lần gặp các loại bất công, nhưng ngươi có thể làm gì?
Ai cũng muốn vung hai tay quát to một tiếng "Ánh sáng công lý~~bùm bùm bùm.." Trong nháy mắt đem người xấu hóa thành tro tàn.
Nhưng mà, đó chẳng qua là bản thân mình làm một giấc Hồng Lâu Mộng vào ban ngày mà thôi.
Cho nên cô luôn tận lực làm nhiệm vụ đến mức tốt nhất, thật sự không chỉ vì cực kỳ hoàn mỹ, bởi vì cô vì rất nhiều người dùng một bộ phận linh hồn quý giá đổi lại <> kia.
Vu Vệ Đông cũng là người rất cẩn thận, cho dù là mật báo cũng làm đủ tư thái, thật sự không có ai đến hỗ trợ cậu ta mới "Bất đắc dĩ" xin đi giết giặc.
Lâm Tịch nghiền ngẫm cười một tiếng, lúc này còn hai khâu chưa hoàn thành vào buổi tối, vậy mà đã có xếp hạng của đội bọn họ.
Lâm Tịch không khỏi thở dài, ngành giải trí này quả nhiên quá sâu, chẳng qua nếu ngươi có một chiếc thuyền xếp đầy tiền, lại dùng nhân mạch làm mái chèo, như vậy ngươi sẽ chơi hết sức vui sướиɠ trong hội này.
Cô liếc nhìn chiếc lều vải nghỉ ngơi thuộc về đội thứ nhất trêи sân đập lúa vào tối hôm nay, là loại lều vải gia đình hai cửa ba gian, từ cửa sổ mở ra, bên trong còn có một cái đệm hơi to lớn.
Cảm giác làm nhiều lần nhiệm vụ như vậy, kẻ địch chạy tới tặng đồ để cô hưởng thụ, đây mẹ nó vẫn là lần đầu tiên.
Ha ha.
Cách thời gian bắt đầu hoạt động còn sớm, Lâm Tịch và Vu Vệ Đông tay chân lanh lẹ xử lý xong mười mấy con cá, mượn thôn dân một cái bàn chải nhỏ nhóm lên đống lửa bắt đầu nước cá ngay phía trêи.
Tây Lăng Mặc mang tới một cái ghế dựa, đoan đoan chính chính ngồi chờ ở bên cạnh, cực kỳ giống một con mèo lớn chờ ăn.
Trước tiên Lâm Tịch dùng dao khía đều ở trêи lưng cá để cho ngon miệng, đến lúc nướng chín năm phần, cô bắt đầu quét dầu ô liu lên thân cá, chờ đường cắt trêи lưng cá hơi lật ra, lớp thịt bên trong vốn trắng nõn nà trở nên hơi vàng thì quét một lớp xì dầu hải sản, lật lại tiếp tục, sau đó tiếp tục lật lại, lúc này mùi thơm đặc biệt thuộc về cá nướng bắt đầu tỏa ra, như là một cái móc vô hình, khiến đám người dần dần xúm lại bên cạnh Lâm Tịch.
Lúc xử lý cá tất cả mọi người lẫn rất xa, nhưng mùi cá nướng mới vừa ra, rất nhiều người liền hóa thân thành mèo.
Ngọn lửa rung động "Lốp bốp" ɭϊếʍ láp con cá đã nướng đến trở nên vàng sẫm, Lâm Tịch nhấc bàn chải lên lại quét một lớp xì dầu, rất nhanh, màu thịt cá từ vàng sẫm biến thành màu đỏ, vị trí bị khía mơ hồ có thể trông thấy thịt mềm màu trắng bên trong, sức lửa nắm giữ vô cùng tốt, chân chính ngoài giòn trong mềm.
Lâm Tịch dùng ngón tay cầm chút muối, cẩn thận rắc ở phía trêи.
Tây Lăng Mặc nuốt nước miếng một cái, lại nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Tỉnh, có thể ăn chưa?"
Tây Lăng Mặc vẫn luôn là công tử như ngọc ở trước mặt người khác, cứ việc giờ phút này dáng người của anh ta vẫn thẳng tắp như trúc, nhưng ở trong mắt tất cả mọi người dường như lập tức sẽ "Meo" một tiếng hóa thân thành mèo.
Mặc dù mèo tinh cũng rất ưu nhã, nhưng đó là dưới tiền đề không có cá.
Lần này Lâm Tịch nướng ba con cá cùng lúc, không có cách, không có lò nướng chuyên nghiệp, ba con đã là cực hạn của cô.
Cầm lấy con cá thứ nhất rung động "Lốp bốp" chảy mỡ xuống đồng thời tản mát ra hương cá vừa thơm vừa ngon, Lâm Tịch lại rắc chút bột ngọt, nhe răng cười một tiếng với Tây Lăng Mặc: "Đưa cho Triệu đạo diễn nếm thử đi."
"Ực!"
Tây Lăng Mặc: Nước bọt tôi đã chảy ra, răng và lưỡi của tôi đều chuẩn bị xong, dạ dày cũng tiến vào trạng thái, kết quả cô nói với tôi lời này.
Anh ta liếc nhìn, cũng may còn có hai con, vừa vặn mình và Tỉnh mỗi người một con.
Hí ha hí hửng đưa cá cho Triệu đạo diễn, thứ nhất ông ta là tổng đạo diễn, thứ hai ông ta đã hơn năm mươi tuổi, cho ông ta ăn trước không có vấn đề gì.
Tây Lăng Mặc vừa an ủi mình vừa lưu luyến không rời đưa cá cho Triệu đạo.
"Con này đưa cho Đại sư huynh của anh đi." Lâm Tịch lần nữa phân phó.
A! Hu~hu~hu~~~
Cô còn nói lời đó!
Tan nát cõi lòng chịu không nổi.
Nghiến răng nghiến lợi mặt mỉm cười đưa cá cho Lạc Vĩnh Thịnh: "Sư huynh, mời nhấm nháp."
Con cá này có nhiều xương, lúc ăn anh phải cẩn thận!
"Cầm đi ăn đi."
"Vậy còn cô?" Tây Lăng Mặc chảy nước bọt hỏi.
"Tôi ngửi mùi là được rồi." Không thấy đám mèo đã vây quanh lão tử sao? Có cá cũng không có thời gian ăn.
Lại tiếp tục xuyên ba con!
Sư nhiều cháo ít, đằng sau chia như thế nào Lâm Tịch cũng mặc kệ, dù sao cuối cùng ngay cả nướng cây nấm đều bị cướp sạch sẽ.
Đại sư huynh tự hạ thấp địa vị hỏi có thể nướng thỏ hay không.
Lâm Tịch nói, chỉ có thể chờ ngày mai, bởi vì thịt thỏ rừng có mùi tanh đặc biệt nồng, phải xử lý qua ít nhất bốn giờ mới có thể ăn được.
Đống lửa này cũng không có bị dập tắt, dứt khoát trực tiếp tiến hành hoạt động tiếp theo ở bên cạnh.
Thật ra hoạt động này cực kỳ buồn tẻ, đề mục gọi là <>.
Chính là lấy ra một chiếc điện thoại, do Triệu đạo diễn cài đặt đồng hồ báo thức đúng giờ làm bom. Sau đó phát cho những người còn lại mỗi người một bảng số từ một đến mười ba. Tùy tiện kêu số thứ tự, người bị gọi cần trả lời một vấn đề, sau khi trả lời lại tùy ý chọn một số thứ tự trả lời vấn đề, trả lời đúng thêm một điểm đáp sai giảm một điểm.
Đồng hồ báo thức phát nổ trong tay ai, trực tiếp trừ đi mười điểm.
Lâm Tịch suy đoán đây là đến tặng điểm cho bọn họ, thế là lặng lẽ nói với Tây Lăng Mặc: "Gọi trúng anh trả lời, nhất định phải thua."
Tây Lăng Mặc không hiểu chút nào, chẳng lẽ không kiếm mười vạn kia nữa?
Lâm Tịch: Người khác là "Tình không biết từ đâu, nhưng cứ sâu đậm," ngươi ấy hả, là "Tiền không biết đi đâu, nghèo rớt mồng tơi," kiếm cái rắm á!
Chẳng qua bé sữa ngoan ngoãn vẫn nghe lời nhẹ gật đầu.
Sau đó Lâm Tịch bắt đầu quan sát kỹ, sau hai lần cô đã phát hiện manh mối.
Chỉ cần điện thoại truyền đến trong tay Tào Vân, cô ta đều sẽ đưa ra vấn đề rất đơn giản không phải hỏi Tây Lăng Mặc, chính là hỏi Lâm Tịch, hiển nhiên đã biết trước số thứ tự của hai người bọn họ.
Tất nhiên, sau hai vòng chỉ cần có lòng đều có thể nhớ kỹ số thứ tự của tất cả mọi người, đây cũng chính là chỗ có thể cho người ta công khai lợi dụng sơ hở trong trò chơi.
Tào Vân: Tết nguyên đán là ngày nào?
Tây Lăng Mặc: Ngày một tháng năm.
Trừ một điểm.
Đám người một mặt ngơ ngác, ngươi là giỡn chơi sao?
Tào Vân: Mèo có bốn chân sao?
Lâm Tịch: Không phải.
Trừ một điểm.
Tiếp tục một mặt ngơ ngác, ồ, chậc chậc! Bộ đôi hài hước?
Lâm Tịch: Sinh nhật mẹ cô.
Tào Vân đành phải thành thật trả lời, bởi vì có thể quên sinh nhật bản thân, nếu không nhớ rõ sinh nhật mẹ mình, sau khi tiết mục truyền ra đoán chừng cô ta sẽ bị antifans phun chết.
Thêm một điểm.
Tào Vân: Sinh nhật mẹ cô.
Lâm Tịch: Không biết, tôi là cô nhi.
Tào Vân: Mẹ nó!
Tóm lại đây là một trận thi đấu rất quỷ dị.
Tất nhiên thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng cười vang, nhưng chỉ cần <> đến trong tay Tào Vân, đối tượng đặt câu hỏi tất nhiên là Tây Lăng Mặc và tiểu trợ lý của anh ta.
Người khác vì thể hiện bản thân đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, tài trí hơn người đồng thời thừa cơ gạt điểm số xuống vượt lên dẫn trước, đều cố gắng lựa chọn vấn đề tương đối xa lạ, ít phổ biến, nhưng ba người này vừa vặn tương phản, hỏi vấn đề chỉ sợ các bạn nhỏ nhà trẻ đều có thể há miệng đáp ngay, hết lần này tới lần khác tất cả bọn họ đều đáp sai.
Cuối cùng, trong vòng này, vậy mà là người mới Từ Nam vươn lên vị trí thứ nhất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.