Tây Lăng Mặc không khỏi nhớ tới câu chuyện cười <> mình từng đọc khi còn bé, thế là nghiêng đầu vừa dùng đũa vớt lên một sợi mỳ vừa hỏi: "Nếu tôi nhìn thêm vài lần, có phải vẫn ngon hay không?"
Lâm Tịch đã xì xụp ăn rồi.
Ăn cơm xong, Lâm Tịch thu thập đồ vật, lại rót hai chén nước, ngồi trên ghế sofa bày ra dáng vẻ muốn cùng anh ta trò chuyện nhân sinh.
Tây Lăng Mặc duỗi lưng một cái, thỏa mãn vỗ vỗ bụng: "Cuộc sống cũng không tệ, ít nhất chúng ta còn hơn hai trăm hương vị có thể lựa chọn."
Lâm Tịch biết anh ta nói chính là mỳ tôm.
Có thể tìm niềm vui bên trong khó khăn như vậy, thật ra tâm tính cũng cũng không tệ lắm, lúc trước tại sao lại quyết tuyệt buông tha tính mạng này chứ?
Đoán chừng cũng là tràn đầy thất vọng đối với tình người và cuộc sống này, lại thêm thực sự không chịu nổi gánh nặng, cho nên mới ngâm thoải mái trong bồn tắm kết thúc một đời của mình đi.
Lâm Tịch uống một hớp nước, nhìn Tây Lăng Mặc thỏa mãn híp lại cặp mắt đào hoa, hỏi: "Kế tiếp anh có tính toán gì?"
"Kiếm tiền, cũng không thể khiến cô đi theo tôi ăn mỳ gói đi." Tây Lăng Mặc thuận miệng nói, nói xong, đột nhiên cảm giác trong lời nói của mình dường như mang theo hàm nghĩa khác, muốn giải thích lại không biết giải thích thế nào, chỉ nhìn Lâm Tịch lúng ta lúng túng không nói gì, nhưng hai cái lỗ tai hồng hồng lại triệt để bán đứng anh ta.
Thật đúng là ngây thơ, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441439/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.