Đúng vậy, con tên là Lâm Tịch!
Đây là một câu giấu ở đáy lòng không biết bao lâu rồi, cô rốt cuộc nói ra, mặc dù người đối diện cũng không phải là gương mặt già nua trong trí nhớ.
Bao nhiêu lần kỹ năng Trung y giúp cô thoải mái hoàn thành nhiệm vụ, bao nhiêu lần hai mươi Đoạn Cẩm trợ giúp cô tìm được đường sống trong chỗ chết, một tiếng "Sư phụ" này, Lâm Tịch gọi vô cùng thành kính.
"Người đi vội vàng, con không có cơ hội nói tên của mình cho người, càng không có cơ hội nói với người một tiếng cám ơn." Đôi mắt Lâm Tịch chua xót, hai giọt nước mắt rốt cuộc lặng yên trượt xuống.
Cô gặp được sư phụ, thật tốt.
"Ngày mai ta đi, ngươi không cần tiễn. Ngày khác ngươi đi, tự sẽ gặp lại. Nhớ kỹ tên của ta -- Khúc Cửu Tiêu."
Cô thật sự không nghĩ tới, cứ như vậy không có dấu hiệu nào gặp được Khúc Cửu Tiêu, gặp được sư phụ của cô.
Khúc Cửu Tiêu đưa tay sờ sờ đầu cô, vẻ mặt hơi bớt giận: "Con không cần liều mạng như vậy, trong sợi dây chuyền ta cho con ẩn giấu một tia thần thức của ta, gặp được nguy hiểm tự nhiên sẽ cứu con, tốt xấu ta chỉ từng thu một người đệ tử là con."
"Con biết." Lâm Tịch ngẩng đầu cười cười: "Không thì người cho rằng con sẽ ngoan ngoãn cho người thêm bạn tốt sao?"
"Là người đồng đội kia của con nói cho con đi." Bên trong đôi mắt Khúc Cửu Tiêu lóe lên tia hiểu rõ, xem ra, anh ta vẫn coi thường năng lực người đồng đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441406/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.