Cũng không phải Trình Đạo Lâm không có hoài nghi tới Lãnh gia đang đợi trình diễn tiết mục ngao cò tranh nhau.
Nhưng mỗi lần tra tới tra lui, tất cả đều là bóng dáng của Hoàng đế và An Học Văn, tìm không thấy bất luận dấu vết gì của Lãnh gia để lại, cộng thêm Lãnh Thục phi dần dần trở nên sa sút trong cung, ngay cả quyền lợi quản lý lục cung đều trực tiếp nhường lại.
Về sau ông ta bề bộn nhiều việc lại cùng Sở Dịch bọn họ đấu pháp nên tạm thời đem Lãnh gia để qua một bên, chỉ đợi thu thập xong Hoàng đế, trên ghế rồng đổi lại thành người của mình, thu thập lão thất phu Lãnh Mục còn không đơn giản.
Lúc này mới thật sự là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau.
Trình Đạo Lâm tự xưng mưu trí hơn người, rốt cuộc phun ra một ngụm máu tươi, vết máu dính lấm tấm trên bộ râu tuyết trắng trước ngực, dưới ánh sáng của bó đuốc lộ ra vẻ thê lương.
Ông ta không phải Lãnh Mục, bày mưu nghĩ kế nhưng tay trói gà không chặt, chỉ có thể bó tay chịu trói.
Người ngũ quân thu lại toàn bộ vũ khí giao nộp trên đất, tìm chỗ dàn xếp những Cấm Vệ quân đầu hàng kia.
Lúc này toàn bộ Càn An điện mới triệt để không còn bầu không khí giương cung bạt kiếm như vừa rồi, đám văn võ bá quan cũng đều đang may mắn may mà mạo hiểm đến rồi, trong lòng mỗi người đều đang cho chính mình ba mươi hai điểm khen thưởng, ta quả nhiên là người thần cơ diệu toán, cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-phao-hoi-nu-khac-loai-tu-tien/441386/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.